Ngự Phồn Hoa

Chương 49

Chương 49: Lời cuối sách
Chương cuối, kết thúc, phiên ngoại… Tuy rằng thật sự luyến tiếc khi kết thúc câu chuyện này, chẳng qua một hồi duyên phận vẫn còn có thể đi tới cùng, giống như những thống khổ lớn nhất đời người – yêu ly biệt, có đôi khi chỉ có thể nhịn đau nói một tiếng gặp lại, còn tốt hơn gặp lại nhau.

Còn nhớ lúc chưa đặt bút xuống, đại khái đã có cấu tứ câu chuyện này. Trên đường ngồi xe đã có rất nhiều thời gian phác hoạ những chi tiết kia.

Khi đó ngồi ở quảng trường trước Tam Tháp Đại Lý, cùng ngồi gặm mía với bạn, đột nhiên thay đổi bất ngờ, ta nhàn rỗi không có việc gì mà bắt đầu viết nên câu chuyện này.

“Sẽ đổi nữ chính trong chuyện này chứ?”

“Sẽ không!”

“Nàng thật xấu!”

“… Có sao?” Ta hoài nghi, “Nhưng mà trên đường đi bái phật ở Cửu Hoa Sơn tôi mới nghĩ ra!”

“Xin hỏi nội dung cậu muốn bày tỏ là gì?”

“Tham sân si (*)… Giang Tái Sơ độc chiếm Hàn Duy Tang đi?”

(*) tham sân si: một khái niệm dùng để chỉ ba thói xấu trong Phật giáo: tham lam, ghen ghét, si mê

Ví dụ như Hàn Duy Tang mượn Bạc Cơ nói với Giang Tái Sơ những lời này. Ví dụ như Hoàng đế ôm A Hằng ra ngoài đình, nói với quần thần đang kinh ngạc: “Đây là con trai trẫm, là Thái tử.”

Giang Tái Sơ cả một đời triều dâng sóng dậy, tất nhiên là bởi vì cá tính mạnh mẽ của hắn. Nhưng trên thực tế, cuộc đời của hắn, mỗi một bước đi về phía trước đều là do Hàn Duy Tang phụ giúp. Đây có lẽ là lý do cuối cùng hắn có thể lý giải vì sao Hàn Duy Tang không muốn trở thành Hoàng hậu.

Dù sao trên bản chất vẫn là những người giống nhau. Nếu có thể, càng nguyện sinh ra trong một gia đình bình thường, sẽ không trông chừng lẫn nhau.

Cho nên, A Hằng sẽ trưởng thành rất nhanh, bởi vì phụ thân nó không cho phép nó lớn quá chậm, phụ thân nó… vội vã muốn cùng với mẫu thân nó thoả sức du sơn ngoạn thuỷ, không để ý tới thế sự đâu. *cười*

Về phần A Hằng, nó sẽ là một vị đế vương có đủ tư cách hơn phụ thân nó. Đứa trẻ này khi còn ở ngoài cung, bóng dáng đi qua cửa chùa thong dong như vậy, đã lộ ra bao nhiêu khí phách. Ta luôn nghĩ rằng, nếu có thể tìm ra được một cô nương xứng đôi với A Hằng, có lẽ sẽ có một câu chuyện mới nữa.

Nghĩ đến thật cảm thấy thú vị, đế vương cầm tướng, yêu hận trằn trọc, một đời thịnh suy, đều nằm trong mấy trăm trang giấy mỏng.

Cho nên, rất cám ơn biên tập Đồng Đồng đã chỉnh lý lại quyển sách này, cũng cám ơn từng người đã theo câu chuyện này đến cuối cùng.