Oan Gia Muốn Thuần Phục Tôi

Chương 13: Xui xẻo

Diễm đóng giả là khách hàng tới thăm quan công ty, còn Cúc thì giao cho phòng nhân sự giải quyết vấn đề đuổi việc hai người kia, sau đó dắt nàng đi vòng quanh xưởng, văn phòng và các bộ phận liên quan. Buổi trưa, cô lười đi ra nhà để xe lấy xe nên cô và nàng bắt taxi đi ăn, sau đó cô quay lại công ty để kiểm tra giấy tờ, còn nàng ngồi ở quán cà phê để đợi cô ra về sẽ trở nàng đi dạo quanh thành phố. Dù sao thì nàng cũng sắp phải rời xa nơi này rồi, nên muốn được ngắm nhìn thủ đô thêm một lần nữa.

Cô tranh thủ làm cho xong việc rồi đi lấy xe ra về. Tới lúc nổ máy mới phát hiện ra, xe đã xẹp bánh. Cô lầm bầm than thở nhìn xuống cái bánh xe thì phát hiện có tới mấy cái đinh vít đâm rất sâu vào cả hai bánh xe của mình.

Cúc nghĩ chắc là do hai người kia bị đuổi việc nên chọc thủng bánh xe của cô cho thoả cơn ấm ức. Họ có đi tới phòng làm việc để gặp cô nhưng cô không gặp, bởi vì trước đây, khi làm bên bộ phận thống kê, cô và họ cũng gọi là có chút quen biết. Cô sợ khi nghe họ năn nỉ vài câu thì sẽ mềm lòng, nên cô nhất định không gặp để giữ vững lập trường của cô và cả Diễm nữa. Đây không phải là công ty của cô, nó là của Diễm, cô không thể vì sự yếu đuối, hay cả nể của bản thân, mà để công ty rơi vào vết xe đổ của chủ cũ được.

Nhưng Cúc không muốn ngờ vực, đoán già đoán non, mặc dù bản thân cô đã chắc chắn tới chín mươi chín phần trăm là hai người đó làm rồi. Vậy nên cô quyết định kiểm tra lại camera của nhà để xe. Đúng là không ngoài dự đoán, là hai người công nhân đó làm. Họ không phục cái quyết định cho nghỉ việc của cô nên dở trò chó cùn cắn dậu. Cúc đành nán lại thêm một chút để họp với tất cả tổ trưởng, cô phân tích cho họ hiểu rằng, nếu công ty thua lỗ, thì việc đầu tiên chính là công nhân bị chậm lương, sau đó là tiền thưởng cũng bị cắt bớt, rồi nguy cơ phá sản tới gần, công việc của công nhân cũng trở nên bấp bênh. Điều này đã chứng minh qua đời chủ trước của họ. Vì vậy, cô mong muốn những người tổ trưởng là những người đi đầu trong từng bộ phận, hãy nhắc nhở ý thức của mỗi công nhân, bỏ qua cái lợi cá nhân, mà bảo vệ mục tiêu chung, là phát triển môi trường làm việc bền vững hơn, không được mang tài sản của công ty ra ngoài. Bởi vì công nhân chính là nền móng của công ty. Mỗi người đều nâng cao trách nhiệm giữ gìn, bảo vệ cơ sở vật chất của công ty chính là xây dựng nền móng cho công ty ngày một lớn mạnh.

Cúc dành tất cả sự chân thành và nhiệt huyết của mình để kêu gọi mọi người, với hy vọng sẽ phần nào giảm bớt tình trạng tuồn đồ ra ngoài của công nhân. Nếu không được nữa, thì cô sẽ phải dùng biện pháp mạnh hơn, để tránh trường hợp như hai người mới bị đuổi việc kia.

Xong xuôi đâu đấy, cô đẩy chiếc xe ra ngoài quán cà phê mà Diễm đang ngồi đợi mình. Thấy cô dắt xe ra, nàng vội nhăn nhó.

"Sao cậu ra muộn vậy? Sao không ngồi lên xe chạy mà dắt bộ chi cho mệt."

Cúc gãi đầu rồi chỉ xuống phía bánh xe nói với Diễm.

"Thật ngại quá, xe bị người ta cắm đinh vít vào rồi, giờ không đi được, phải đẩy đi sửa. Hay cậu bắt taxi về trước đi."

Diễm nghiêm túc nhìn về phía hai chiếc bánh xe rồi ngẩng mặt lên hỏi Cúc.

"Hai người kia đâm thủng bánh à."

"Ừ"

Diễm cảm thấy thú vị, nàng rất thích cái trò này nhưng chưa làm thử bao giờ. Giờ thấy Cúc bị người ta làm vậy thì rất là buồn cười. Nàng nói.

"Giờ đẩy bộ xe đi tìm tiệm sửa cũng là một cảm giác rất đặc biệt, tôi cũng muốn thử cảm giác này. Chúng ta cùng đẩy xe đi sửa thôi."

Cúc bất ngờ hỏi lại.

"Cậu không ngại à?"

Diễm lắc đầu.

"Có gì đâu mà ngại, ai chẳng có lúc hỏng xe. Đi thôi."

Vậy là hai cô gái với bộ đồ công sở sang trọng đẩy bộ chiếc xe đi trong dòng người tấp nập, thi thoảng cũng có vài ánh mắt nhòm nhòm. Diễm thầm nghĩ, nếu như trước đây, chắc nàng mắc cỡ chết mất. Nhưng ở độ tuổi này, được trải nghiệm cảm giác lần đầu đẩy bộ xe máy cùng với cô, nàng thấy vừa lạ lạ, lại vừa hay hay.

Đẩy xe đến mỏi cả chân, hai người mới tìm được tiệm sửa. Trong lúc chờ thợ thay lốp xe, cô và nàng ngồi nói luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Cúc kể cho Diễm nghe về như những chuyện ở công ty... Chả ai còn nhớ đến mười hai năm học làm đối thủ không đội trời chung của nhau nữa.

Chiếc xe cuối cùng cũng được sửa xong, nhưng xui xẻo thì vẫn không buông tha cho họ. Vừa rời khỏi tiệm xe được một lát thì trời đổ cơn mưa lớn, rất nặng hạt làm Cúc trở tay không kịp. Cúc lại không mang theo áo mưa, thành ra nước mưa tuôn rơi ướt cả hai cái áo sơ mi trắng của họ, lớp vải trở nên trong suốt, ôm chặt lấy da thịt của hai cô gái, và hằn rõ cả chiếc áo trong màu mè của họ.

Những cơ gió thổi như muốn cuốn bay cả chiếc xe máy của hai người đi. Cúc đành tấp xe vào lề đường, chỗ chạm xe buýt để dừng chân. Hai người cùng xuống xe rồi ngồi ở ghế chờ.

Họ cùng lúc đều nhìn sang phía người bên cạnh, thấy người kia ướt như chuột lột, cơ thể lấp ló sau lớp vải trắng trong suốt nhìn hơi phản cảm. Họ chột dạ, tự nhìn lại bản thân thì thấy cũng y hệt người kia.

Không ai ói với ai câu gì, mà chủ động quay người đối diện nhau, gần sát lại nhau hơn, để che đi phần thân trước lộ liễu bởi cơn mưa mang tên bất chợt.