Diễm lái xe trở Cúc đi ăn phở. Trên xe, cả hai đều ngượng ngùng về sự cố đêm hôm qua nên không ai nói với ai lời nào. Diễm đành mở nhạc lên cho không khí bớt căng thẳng. Đi một lát thì cũng tới nơi.
Quán mà nàng đưa cô đến nhìn rất sạch sẽ sang trọng. Lần đầu tiên kể từ khi lên thành phố, cô được đặt chân vào cái quán mắc tiền này để ăn sáng. Nhìn menu thôi là đã thấy xót ruột rồi. Một bữa sáng ở đây bằng tiền ăn cả tuần của cô. Cô cứ nhìn chằm chằm vào cái menu mà không nỡ gọi đồ, đến lúc ngẩng mặt lên thì đã thấy tô phở thập cẩm thơm ngon nức mũi được đặt ngay trước mặt mình. Cô nhìn Diễm và nói.
"Người có tiền thích thật ý, ăn một bữa sáng thôi bằng tôi ăn cả tuần."
Diễm nhếch khóe miệng lên cười với cô và trả lời.
"Vậy thì cậu cứ trung thành làm việc cho tôi, cậu sẽ có rất nhiều tiền để ăn những bữa sáng mắc hơn thế này nữa."
Cúc bĩu môi với Diễm và đáp lời.
"Khoác lác."
Tuy nói vậy nhưng Cúc biết là Diễm nói thật, vì sự thật là Diễm rất giàu, nàng thuộc giới thượng lưu, còn cô thì chỉ là hạ lưu mà thôi. Về phần Diễm, nàng cũng thừa hiểu cái người trước mặt này, luôn có cái mỏ chanh chua, nói lời nào là như đấm vào tai người ta lời ấy. Nhưng cô cũng thuộc dạng khẩu xà tâm phật, nói một đằng làm và nghĩ một nẻo. Nàng cũng không thích đôi co với kẻ hiếu thắng này làm gì. Trong sách đắc nhân tâm cũng nói rồi. Trong mỗi cuộc cãi nhau, không có người thắng cuộc. Nên nàng không muốn đi sâu vào những tình tiết nhỏ. Cuộc đời này đã đủ khổ lắm rồi. Có thời gian thì yêu thương nhau chứ cãi nhau làm gì cho nặng đầu. Nàng giục cô.
"Thôi ăn đi, không nguội bây giờ."
"Ừ"
Cúc ăn rất nhanh, không như Diễm, ăn từ tốn vô cùng. Cô ăn xong trước rồi nhìn sang Diễm. Diễm cũng ăn nhanh hơn để cô khỏi phải chờ. Ăn xong, nàng ngẩng mặt lên nhìn cô, thấy có chút sa tế vẫn còn dính trên mép cô thì cầm khăn giấy lau mép cho cô và nói.
"Ăn xong không chịu lau miệng đi, nhìn tôi làm gì."
Cô bị hành động chu đáo của nàng làm cho tan chảy. Bỗng thấy mến nàng hơn một chút. Quả thật là cô có phần bỗ bã, không chú trọng đến tiểu tiết. Vậy nên hai mươi lăm tuổi rồi vẫn ế chỏng chơ, chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai. Đi ăn với nàng, nàng còn nhẹ nhàng nhắc nhở cô, lau cho cô, chứ đi với một chàng trai nào đó, thì hắn sẽ chẳng thèm nói cho cô biết mà chạy mất dép ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Cô nói nhỏ với nàng.
"Cảm ơn, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Diễm hơi bất ngờ về thái độ nhẹ nhàng này của cô. Nàng ngoáy ngoáy tai tỏ vẻ như mình đang nghe nhầm và nói.
"Trước giờ cậu toàn ăn nói sỗ sàng. Nay tự nhiên nhỏ nhẹ, e thẹn làm tôi có chút không quen."
Thái độ của Cúc liền thay đổi một nửa vòng tròn, hậm hực nói với nàng.
"Vãi cả không quen."
Diễm lấy tay bụm miệng cười móc mỉa.
"Như này mới quen đó."
Cứ như vậy cả hai cắn cảu nhau một hồi rồi lên xe. Cúc hỏi Diễm.
"Giờ đi đâu?"
Diễm hỏi lại.
"Cậu có mang theo chứng minh thư hay căn cước công dân không?"
Cúc lắc đầu.
"Mang theo làm gì?"
Diễm cạn lời nói với cô.
"Về lấy rồi đi công chứng thôi."
"Công chứng cái gì."
Diễm thở dài mệt mỏi với người ngồi cạnh. Sao bình thường cô thông minh mà có những lúc lại như kẻ ngốc vậy trời. Nàng nói.
"Hôm qua tôi chẳng nói là sẽ sang tên căn hộ cho cậu, và thu mua công ty cũ cho cậu đứng tên còn gì."
Tim Cúc bỗng đập mạnh vì hết hồn. Nó là cả một tài sản lớn mà cả đời cô cũng không dám nghĩ tới một góc của khối tài sản đó. Giờ nàng muốn bàn giao cho cô trong phút chốc như vậy thì có vẻ hơi gấp gáp. Cô run run khoé môi nói với nàng.
"Từ từ đã... Nó là cả một khối tài sản đó... Cậu... Cậu... Có đủ tin tưởng tôi không?"
Diễm nghĩ ngợi một lúc, nàng lái xe vào một bãi đất trống và dừng lại nói với cô.
"Chúng ta sẽ có một bản hợp đồng, nó coi như giấy nợ, tôi giao tài sản cho cậu, cậu ký vào giấy nợ cho tôi, đem tài sản tôi bàn giao cho cậu làm vật thế chấp. Như vậy thì sau khi tôi ly hôn, tôi cũng có chút vốn để sống. Cậu thấy thế nào?"
Cúc lúc này cũng bình tĩnh hơn, cô gật đầu và nói.
"Việc đầu tiên cậu cần làm là soạn hợp đồng cho tôi tham khảo đã, sau đó mua lại công ty, rồi bàn giao công ty và căn hộ cùng lúc để tôi ký giấy nợ luôn. Dân làm ăn mà chẳng chuyên nghiệp gì hết. Nếu cậu giao nhà cho tôi trước, tôi không chịu ký giấy nợ mà cướp trắng căn hộ của cậu thì sao. Hoặc là cậu lừa tôi ký giấy nợ theo giá trị của căn hộ và công ty nhưng chỉ bàn giao cho tôi nguyên căn hộ, thì tôi có cầy cả đời cũng chằng trả nợ cho cậu nổi."
Diễm xua tay.
"Tôi tin tưởng cậu mà, cậu không tin tưởng tôi à."
Cúc lắc đầu.
"Tin tưởng chỉ là cảm tính. Tôi trân trọng niềm tin của cậu dành cho tôi. Nhưng khi làm ăn, chúng ta cần phải thận trọng, kể cả với người nhà. Mà chúng ta còn không phải là người nhà, chúng ta là oan gia từ nhỏ tới lớn đó, cậu hiểu không? Một chữ ký thôi, sẽ khiến chúng ta không cần phải lăn tăn, hay lo sợ rằng một ngày nào đó, người kia sẽ phản bội chúng ta. Nên tôi muốn tôi và cậu hãy rõ ràng ngay từ đầu, thì việc hợp tác sẽ thuận lợi hơn."
Diễm nghe xong thì rũ mặt xuống, nàng buồn rầu nói.
"Nhưng tôi rất nóng lòng muốn sang tên tài sản sớm. Tôi rất sợ phải về nơi địa ngục ấy. Căn nhà họ rộng lớn nhưng lạnh lẽo vô cùng, cả lòng người cũng lạnh lẽo và chỉ sực mùi tiền bạc mà thôi. Hơn nữa, nếu để lâu, tôi sợ sẽ không kịp..."
Cúc thấy một giọt lệ đang rỉ ra trên khoé mắt nàng, trước giờ cô chưa từng thấy nàng khóc. Vậy mà từ tối hôm qua đến giờ, cô đã thấy nàng khóc tới hai lần. Nhìn nàng yếu đuối, cô lại muốn che chở cho nàng. Cô đặt bàn tay ấm áp của mình lên tay nàng và nói.
"Hôn nhân của cậu có vấn đề gì, có thể chia sẻ với tôi cho nhẹ lòng được không?"
Diễm cũng giống như Cúc, chỉ một thân một mình ở nơi thành phố xô bồ này, có bao điều muốn tâm sự lại chẳng có chỗ để giãi bày. Nay cô chủ động mở lời. Nàng cũng không muốn giữ trong lòng nữa. Nàng sẽ kể cho cô nghe từ đầu đến cuối câu chuyện về cuộc hôn nhân nghiệt ngã của mình.