Khi thấy bước chân của mẹ con Cúc đã có vẻ đi xa rồi, Diễm mới vội vàng chạy ra cổng rồi bắt xe về. Trên đường đi, nàng tranh thủ xem chuyến bay sớm nhất để bay ra Hà Nội rồi đặt vé về thủ đô liền.
Đón Bảo Ngọc từ chỗ Mỹ, Diễm không nói không rằng gì cả. Cứ ậm ừ cho qua chuyện. Nàng đang rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn. Nàng sợ, sợ lắm... Nàng nhớ lại những lời miệt thị của bà Thơ. Suốt bao nhiêu năm sống trong cuộc đời này. Nàng chưa từng sợ ai như sợ người đàn bà ấy. Người đã làm cho nàng tức đến phun máu.
Những năm qua, Diễm mở cửa hàng buôn bán, nàng đã từng gặp qua rất nhiều loại người. Nàng không còn là cô bé ngây thơ của ngày nào. Có thể dễ dàng tin tưởng mọi lời nói của người khác. Trước đây, chỉ cần nghe Cúc nói vài lời ngọt ngào liền bất chấp tất cả để yêu cô. Bây giờ thì khác rồi. Nàng không còn đặt lòng tin tuyệt đối ở nơi cô nữa.
Nếu hỏi nàng có từng hối hận vì yêu cô không? Thì nàng chắc chắn sẽ không hối hận, vì ít nhất, nàng cũng có một lần được nghe theo trái tim của mình. Được thoả mãn mưu cầu về tình yêu của bản thân. Có điều, trước đây khác, hiện tại khác.
Ngày ấy, Cúc là cả thế giới của nàng. Trong lúc nàng cô đơn nhất, bế tắc nhất. Cô như một hào quang sáng chói chiếu soi cho nàng bước từng bước ra khỏi địa ngục của trần gian. Nhờ có cô mà nàng cảm thấy được yêu thương, được che chở, cô là bờ vai để cho nàng tựa vào lúc mệt mỏi. Là bàn tay mềm mại xoa dịu những vết thương trong lòng nàng. Ngày ấy, nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả để chạy theo cô.
Còn hiện tại đã khác trước rất nhiều. Nàng không thể đặt Bảo Ngọc lên trên canh bạc này, để đánh đổi lấy hạnh phúc của mình. Không có Cúc, chẳng phải mẹ con nàng vẫn sống rất tốt sao? Thời gian trôi qua vô thủy vô chung, đã xoay chuyển tất cả. Cúc đã từng thất hứa, Cúc là người đã nói lời chia tay với nàng trước. Cô lạnh lùng bỏ đi theo gia đình, để mặc nàng một mình cô đơn giữa lòng thủ đô. Những năm qua, để sinh ra và nuôi nấng được Bảo Ngọc là điều không hề dễ dàng với nàng. Nàng lấy đâu ra lý do để tin tưởng rằng, nếu một lần nữa phải đặt nàng và bà Thơ lên trên một bàn cân, Cúc sẽ lựa chọn theo nàng chứ.
Có thể ở trên thế giới này. Bảo Ngọc hay nàng chỉ như là một ai đó thật nhỏ bé. Nhưng đối với nàng, thì con bé là cả thế giới này. Là động lực, là sức sống, là tất cả những gì nàng có.
Diễm đang tạo cho mình một lớp vỏ bọc, để có thể hạn chế tối đa những nguy cơ có thể cướp Bảo Ngọc từ nàng. Dù cho cả thế giới nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng xấu xa hay vô ơn cũng được, nàng nhất định phải giữ Bảo Ngọc bên cạnh nàng.
Sau khi bàn giao lại căn hộ mà mẹ con nàng thuê cho chủ nhà. Diễm tới bệnh viện nhờ bác sĩ làm hồ sơ bệnh án cho Bảo Ngọc rồi viết giấy chuyển viện ra ngoài Hà Nội, hai mẹ con nàng đi thẳng ra sân bay. Bảo Ngọc đưa đôi mắt long lanh, ngây thơ nhìn mẹ và hỏi.
"Mẹ ơi. Hôm nay cô Mỹ cho con đi chùa. Con gặp bà. Bà cười dịu dàng giống bà tiên vậy á. Bà hẹn con hôm nào tới nhà bà chơi. Bà sẽ cho con rất nhiều bánh, sữa và đồ chơi."
Trẻ con luôn ngây ngô như vậy. Nhưng đôi lúc những câu nói vô tri của chúng lại giống như những mũi dao thật nhọn đâm vào trái tim của người mẹ.
Diễm ôm chặt con bé vào lòng. Trái tim nhói thật mạnh làm cho hô hấp trở nên khó khăn. Muốn khóc nhưng lại không thể khóc. Muốn ngã khuỵ nhưng lại sợ không có nơi nào để bấu víu vào. Chỉ còn có cách là mạnh mẽ để đương đầu với cuộc sống và tương lai. Những người mẹ luôn luôn mạnh mẽ như vậy đó. Vì con mình, đôi lúc họ trở nên ích kỷ một chút. Đa nghi một chút. Vì bản năng làm mẹ khiến họ không được quyền yếu đuối.
"Bà Loan, bà Thanh, cô Cầm, cô Vân và các bà ở xóm chợ cũng rất nhớ con. Mọi người cũng sẽ mua cho con rất nhiều đồ. Còn bà... Người bà con mới gặp, sau này có dịp mẹ sẽ đưa con quay lại gặp bà. Được không?"
Con bé gật đầu. Vì nó thật sự cũng rất nhớ mọi người ở xóm chợ... Có điều nó chả hiểu tại sao mẹ nó cho nó đi vội như vậy, không kịp chào tạm biệt má Thúy. Chào tạm biệt anh Bi và cô Mỹ nữa. Nó còn nhớ lần trước khi nó đi xa, ở xóm chợ còn làm một buổi tiệc liên hoan to đùng để tiễn mẹ con nó. Vậy mà hôm nay khi đi xa, chả ai tiễn mẹ con nó cả.
Nó thấy mẹ có vẻ mệt nên không dám hỏi nhiều. Hai mẹ con nó lại tiếp tục một chuyến bay dài. Nó nhìn những tầng mây lơ lửng trên không trung thì rất là thích thú. Trẻ con rất đơn thuần nhanh nhớ và cũng nhanh quên. Không giống như người lớn, muốn quên nhưng lại luôn nghĩ đến, những cái cần nhớ thì lại hay quên
Quay trở lại nhà của Cúc, sau khi cô đưa bà Thơ về phòng nghỉ ngơi thì quay lại phòng của mình tìm Diễm. Cửa phòng đã mở, và nàng không còn ở đó. Cô vội tìm điện thoại gọi cho nàng thì thấy tin nhắn của nàng hiện lên.
"Em muốn bình tĩnh lại rồi sẽ nói chuyện với chị sau. Chờ em."
Cúc cứ nghĩ là nàng nói thật. Nhưng không, đó chỉ là kế hoãn binh của nàng. Để nàng có thể giữ vững lập trường mà đưa con rời xa cô. Đến khi Mỹ đem bức thư của nàng đến nhà đưa cho Cúc, thì cô mới biết là. Nàng đã bỏ cô đi mất rồi.