Theo dòng kể của Thúy, Mỹ đã hiểu ra, Thắng cảm thấy tội lỗi vì đã làm Thúy bị sảy thai nên đã để chị ấy sống thực vật suốt mấy năm chứ không chịu rút ống thở của chị. Ngày ngày, anh ấy đều vào viện kể chuyện cho chị nghe với hy vọng sẽ đánh thức được chị ấy. Còn chị Thúy thì lại hoàn toàn không muốn tỉnh giấc, chỉ đến khi anh ấy kể cho chị nghe về sự xuất hiện của mẹ con Mỹ, anh ấy muốn chị tỉnh dạy để trả lời cho anh biết, chị có đồng ý ly hôn không, thì anh ấy mới đường đường chính chính cưới Mỹ về làm vợ. Thúy cũng nói rằng, chị và Thắng đã làm xong thủ tục ly hôn, giờ chỉ chờ cái gật đầu từ Mỹ là cu Bi sẽ là một đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ, có một gia đình đúng nghĩa.
Tối hôm ấy, đợi hai đứa nhỏ đi ngủ, Mỹ gọi Diễm ra ngoài ban công nói chuyện, cô kể cho nàng nghe về chuyện của vợ chồng Diễm, và Diễm cũng như Mỹ, rất bất ngờ về hoàn cảnh éo le của Thúy và Thắng. Diễm hỏi Mỹ.
"Rồi cậu định tính sao?"
Mỹ không dám nhìn vào ánh mắt của Diễm, cô rất sợ sẽ để lộ cảm xúc của mình. Cô hỏi lại.
"Theo cậu thì tớ nên đồng ý hay không?"
Diễm thoáng cười buồn một cái. Rõ ràng là Mỹ và nàng đều đang có chung một suy nghĩ, nàng vừa muốn Mỹ quay lại với Thắng, vừa không muốn mất cô. Và Mỹ cũng vậy, vừa muốn có một nơi để dựa vào, có một gia đình nhỏ giống như bao nhiêu bà mẹ khác, cho cu Bi có đầy đủ cả ba và mẹ nhưng lại không nỡ rời xa Diễm. Chỉ là, cả Diễm và Mỹ đều không xác định rõ ràng tình cảm của bản thân lúc này.
Họ đang ở trong cảm giác dằn vặt khi nghĩ mình là kẻ tham lam và đa tình. Suốt mấy năm qua, Diễm và Mỹ đều đã có một sợi dây tình cảm vô hình nào đó kết nối với nhau. Ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu, và họ sợ rằng nếu bước thêm một bước thì sẽ đánh mất luôn tình bạn quý giá này của chính mình. Diễm nghĩ một chút rồi nói với Mỹ.
"Cậu hãy làm theo những gì cậu muốn, vì đó là cuộc sống của cậu, tớ không dám đưa ra ý kiến."
Mỹ thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ nàng sẽ ngăn cô lại, nàng muốn giữ cô ở bên nhưng lại không cho cô một vị trí chính xác trong trái tim nàng. Nhưng thật may là nàng đã không làm như thế. Vì chỉ cần nàng giữ cô lại, nàng nói nàng cần cô, thì cô sẽ không nỡ rời xa nàng. Mỹ gật đầu nói với Diễm.
"Ừ, tớ biết rồi, mình vào ngủ thôi. Tối nay, mình nằm với cậu nha."
"Ừ."
Diễm gật đầu nắm tay Mỹ đi về giường ngủ, cô và nàng nằm quay mặt vào nhau như để đối diện với lòng mình. Cô nhìn nàng, nàng nhìn cô, cả hai cùng lúc nói hai chữ.
"Ngủ ngon."
Cả hai cùng cười rồi nhắm mắt lại.
Mỹ quay lưng lại với Diễm, Diễm thì vẫn nằm im để nhìn bóng lưng của cô.
Rất nhiều cái giả thiết đang hiện lên trong đầu Diễm.
Nếu như nàng và cô đều là những người phụ nữ chưa có con, có lẽ nàng sẽ xem xét đến việc bỏ lại mối tình đầu với Cúc mà theo đuổi Mỹ.
Nàng biết bản thân vẫn còn tình cảm với Cúc, nhưng suốt mấy năm qua, xa mặt cách lòng, nàng lại có Mỹ ở bên, nên nàng cũng có chút rung động với Mỹ. Mỗi lần nàng gặp chuyện là lại có Mỹ ở bên cạnh giúp đỡ. Có lần nào Bảo Ngọc vào bệnh viện mà lại không có Mỹ ở bên nàng đâu chứ. Cô như chỗ dựa của nàng mỗi khi nàng gặp khó khăn. Nếu như cô có gia đình riêng cho mình, nàng rất sợ, chỗ dựa ấy sẽ không còn nữa. Nhưng nàng không thể ích kỷ giữ cô bên cạnh, khi bản thân chưa toàn tâm toàn ý yêu một mình Mỹ được. Nhiều lúc nàng muốn lừa dối bản thân rằng, mình đã yêu Mỹ để quên đi Cúc, nhưng nàng vẫn không thể thắng nổi trái tim của mình. Nàng rất ghét bản thân mình khi trong đầu cứ hiện lên cái suy nghĩ rằng Mỹ như một người lấp chỗ trống cho mình vậy.
Còn Mỹ, cô thừa biết bản thân đã chẳng còn tình cảm gì với Thắng, ngược lại, cô đã chìm sâu vào tình yêu dành cho Diễm rồi. Nếu như cô không vướng bận gì, thì cô sẵn sàng cạnh tranh công bằng với Cúc để chiếm lấy tình yêu của nàng. Nhưng tiếc là, cô đã là mẹ, và cô tự ý thức được, việc tiến tới hôn nhân giống như một canh bạc, và cô không thể đặt con trai mình lên trên canh bạc ấy để đặt cược được. Kết hôn với Thắng là phương án an toàn nhất vào lúc này. Cô vừa làm vui lòng mẹ cha, vừa cho con được đoàn tụ với bố. Vậy thì hy sinh một tình yêu khi mà chưa xác định được người kia có hết lòng với mình hay không cũng đáng lắm chứ. Và Diễm đã có con với Cúc, Cúc cũng chưa hẳn là đã buông bỏ được tình cảm với nàng. Là một người mẹ, nên cô biết, con cái chính là thứ tài sản lớn nhất, và là sợi dây liên kết gia đình lại với nhau. Lợi ích của con mình sẽ được đặt lên hàng đầu, sau đó mới đến tình yêu. Đa số những người mẹ đều sẽ lựa chọn cuộc sống hạnh phúc của con thay vì lựa chọn tình yêu của bản thân mình. Bởi vậy nên rất nhiều cặp vợ chồng không còn tình cảm với nhau nữa vẫn phải cố gắng sống với nhau vì con.
Và rồi, Mỹ quyết định quay lại với Thắng. Đám cưới được diễn ra rất nhanh chóng. Thắng đã đích thân ra ngoài nhà Mỹ để tạ lỗi với cha mẹ cô, và xin phép đưa họ vào trong này dự đám cưới của mình, sau đó lại ra Bắc làm đám cưới để ông bà mát mặt với hàng xóm.
Anh rất tốt, nhưng rất tiếc, trái tim của Mỹ không thuộc về anh nữa.
Ngày hôm ấy, Mỹ xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc áo cô dâu, khoác tay Thắng bước vào trong lễ đường, nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía Diễm, và Diễm cũng chỉ nhìn về phía Mỹ. Vừa mừng cho Mỹ, lại vừa cảm thấy bản thân như đang mất mát một thứ gì đó.
Khoảnh khắc khi hai người làm lễ, Diễm và Mỹ đều nhớ lại những kỷ niệm từ hồi ấu thơ, đến khi hai người họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh éo le, Mỹ là người đỡ đẻ cho Diễm, rồi những lần Bảo Ngọc ốm, cô ôm nàng động viên... Còn rất rất nhiều những kỷ niệm nữa, Mỹ nhớ đến cái hôm nàng ngất xỉu trong bồn tắm, cô bế nàng với thân hình trần trụi đi ra ngoài... Cô nhìn nàng, cô khao khát nàng sẽ đứng dạy và kéo cô ra khỏi lễ đường này, nhưng nàng đã không làm vậy, mà ánh mắt nàng cũng không nhìn về phía cô nữa. Ánh mắt ấy đang chuyển hướng về phía Cúc. Cúc đang tay trong tay cùng Nhật bước vào dự lễ cưới của cô. Đúng rồi, Nhật và Thắng là đối tác, và còn là bạn thân của nhau nữa. Chỉ là Mỹ không biết Cúc và Nhật có quan hệ gì với nhau thôi. Nhưng cô nhìn thấy rất rõ, Diễm đang rất đau khổ nhưng vẫn gắng gượng để cười nói với Thúy và Bảo Ngọc đang ngồi bên.