Oan Gia Muốn Thuần Phục Tôi

Chương 40: Những người mẹ đơn thân

Khi Diễm tỉnh lại thì thấy Mỹ nằm ở bên giường bệnh của mình. Bạn ấy nhìn nàng, nàng nhìn lại Mỹ, nước mắt chảy ra, giọng nói nghẹn ngào nói với bạn.

"Mỹ à, nói cho mình biết đi, có phải mình vừa mới gặp ác mộng phải không? Những gì bác sĩ nói với mình chỉ là giấc mơ thôi, và giấc mơ ấy thật là kinh khủng, mình sợ lắm, sợ thật sự, chắc chắn không phải sự thật. Bảo Ngọc đâu rồi, Bảo Ngọc của mình đâu. Nói cho mình nghe với, Bảo Ngọc đâu rồi. Mỹ à, nói cho mình nghe đi. Huhu..."

Diễm cứ vò đầu liên tục gào thét, Mỹ không có ý định ngăn cản nàng lại. Cô biết, thời gian qua, nàng đã phải cố gắng gồng mình rất nhiều. Bây giờ, cô muốn để cho nàng khóc một trận thật lớn, nàng sẽ tự khắc bình tĩnh lại mà đối diện với thực tại.

Không ngoài dự đoán của Mỹ, sau một hồi khóc tới cạn nước mắt, Diễm ngẩng mặt lên nhìn cô và hỏi.

"Bảo Ngọc đâu rồi?"

Mỹ xoa đầu Diễm vỗ về, dành cho nàng một cái ôm để an ủi và nói.

"Bảo Ngọc vẫn chưa tỉnh, con bé đang nằm truyền dịch ở phòng bên. Cậu biết không? Tớ đã từng học rất nhiều môn học, tham gia bao nhiêu kỳ thi. Nhưng tớ thấy môn học làm mẹ này thật sự là khó nhất. Dù có cố gắng thế nào thì cũng chẳng có được kết quả như mình mong muốn. Bởi vì, chẳng có quy luật, thước đo, hay phương pháp cụ thể nào cho bài toán làm mẹ cả. Luôn có những trường hợp bất khả kháng xảy ra, mà bản thân những người làm mẹ chẳng thể nào hình dung ra được. Nên dù cho có tính toán kỹ thế nào cũng sẽ chẳng có kết quả như chúng ta mong muốn. Khi thần xui xẻo gọi đến tên ai, thì người đó phải chịu thôi. Có một thứ người ta gọi là khảnh khắc, mỗi một giây phút trôi qua, chúng ta chẳng thể nào lấy lại được. Cuộc sống này không có giá như, cũng không có nếu như. Cũng như giây phút này, tớ đang ngồi nói chuyện với cậu, sẽ không bao giờ lặp lại một lần nữa. Thay vì khóc lóc, suy sụp, chúng ta hãy đối diện với những việc đã xảy ra rồi, và tìm cách vượt qua nó.

Chúng ta là những bà mẹ đơn thân, vậy nên chúng ta không có quyền ốm, càng không có quyền được yếu đuối. Vì không có ai thay chúng ta chăm sóc con cả. Bây giờ cậu càng khóc, càng suy sụp, thì cơ hội chữa khỏi bệnh cho Bảo Ngọc càng thấp. Khóc nốt lần này thôi rồi mạnh mẽ lên. Lúc này, con bé cần cậu nhất."

Những giọt nước mắt nóng hổi của Diễm thẩm thấu qua vai áo của Mỹ, nàng thấy mình là một người mẹ thật tệ, nàng phải mạnh mẽ lên, để làm chỗ dựa cho con.

Những ngày sau đó, Mỹ cùng Diễm tham khảo ý kiến của bác sĩ để lên kế hoạch chữa trị cho con. Con bé cần được hiến tủy, nhưng tủy của Diễm lại không tương thích. Suy cho cùng, nàng chỉ như một người mang thai hộ.

Trải qua bao lần đấu tranh tâm lý, cũng với sự cổ vũ, động viên của Mỹ và các cô, các em. Diễm quyết định hạ cái tôi của bản thân để đi tìm Cúc. Vì nàng chẳng biết cha của con bé là ai, nên chỉ có thể tìm đến Cúc, với hy vọng cô hoặc một người nào đó trong gia đình cô sẽ có tủy tương thích với con và đồng ý hiến cho nó. Nàng tin rằng, cùng chung một dòng máu, mọi người sẽ không vì ghét nàng mà bỏ mặc sự sống chết của con mình.

Ngày hôm ây, Mỹ ngồi nói chuyện với mẹ của mình. Cô đang ở trạng thái hoang mang, nên cô muốn thăm dò ý kiến của mẹ, cô hỏi.

"Mẹ ơi, vợ của cha thằng Bi nhà mình đã tỉnh lại rồi, chị ấy chủ động liên lạc với con và nói rằng, muốn con đưa cu Bi vào trong đó để tìm phương án giải quyết. Dù sao, mấy năm nay, anh ấy... Anh ấy cũng vẫn gọi điện thường xuyên và gửi tiền chu cấp, không để thằng bé thiếu thốn một thứ gì. Anh ấy muốn được gặp con của mình, mà thằng bé cũng hỏi về ba nó suốt. Theo ý mẹ thì con có nên đưa thằng bé vào không?"

Bà Lan nhìn con gái một hồi, bà lại chẳng đi dép vào bụng của con mình. Bà nói.

"Gớm, chẳng sớm chẳng muộn, cô lại chọn ngay lúc mẹ con cái Diễm cũng vào trong kia để đi. Thôi thì cô muốn đi mẹ cũng chẳng cản. Có hai đứa đi cùng nhau mẹ cũng yên tâm. Chứ nhìn hoàn cảnh con bé, nói gì thì nói, mẹ cũng thấy xót lắm. Con bé hiền lành, hay lam hay làm, chịu thương chịu khó. Mà tự nhiên gặp vận hạn như vậy thấy cũng tội. Còn con nữa. Nói chuyện khóc lóc, tâm sự với vợ chồng thằng đó miết, nhưng lại sợ vợ chồng nó dụ hai mẹ con vào rồi cướp mất thằng Bi. Nên lần này muốn một công đôi việc, đi vào giúp mẹ con cái Diễm được gì thì giúp, còn mình có bị ăn hϊếp thì vẫn có đồng bọn bảo vệ đúng không."

Mỹ thầm nghĩ, chẳng có gì qua mắt được mẹ của mình. Cô đúng là đang nghi ngờ, hai vợ chồng Thắng có ý đồ muốn cướp con của mình. Nhưng lại có linh cảm là họ thật sự chỉ muốn gặp thằng bé để cùng cô đưa ra cách giải quyết để thằng bé không bị thiệt thòi. Nhưng với bản năng của người mẹ, cô luôn tạo cho mình một lớp phòng bị với những nguy cơ có thể làm tổn thương con mình, nên cô lần khất chưa muốn vào trong đó. Mà giờ này, mẹ con Diễm cần có người đi cùng, nên cô quyết định một công đôi việc, vừa giúp được Diễm, vừa giúp được chính mình.

Diễm rất vui và cảm động khi mẹ con Mỹ cũng đi cùng mẹ con nàng vào Sài Gòn, như vậy sẽ có người trông chừng Bảo Ngọc để cho nàng đi tìm Cúc và thuyết phục người nhà của Cúc hiến tủy cho Bảo Ngọc.