Oan Gia Muốn Thuần Phục Tôi

Chương 33: Khu ổ chuột ấm áp

Nàng nhận dịch tài liệu cho một nhân viên quản lý đơn hàng của công ty, ở trong công ty vẫn gọi là Merchandiser

Tháng đầu tiên, nàng chăm chỉ làm việc cho họ nên nhận được một khoản tiền tạm đủ để lo cho việc sinh hoạt của một mẹ bầu. Nhưng sang tới tháng thứ hai, người kia nói rằng đơn hàng có chút vấn đề nên xin nợ lại lương.

Nàng vốn là một người thật thà, ngoài việc trả đũa lại tên chồng cũ đáng ghét của mình thì nàng chưa bao giờ lừa ai. Nên nàng đã nghĩ, bản thân đã rất nhiệt tình và chịu khó làm việc cho họ, thì họ chắc chắn sẽ không lừa gạt nàng. Nhưng cuộc sống không đơn giản như những gì nàng nghĩ. Khi nàng làm thêm một tháng nữa thì mới phát hiện ra mình đã bị lừa mất hai tháng cặm cụi dịch thuật cho họ mà không nhận được một xu.

Diễm bất lực ngồi khóc, tâm trạng của mẹ bầu vốn đã khó chịu, lại thêm cú lừa này khiến nàng vò đầu, bứt tóc lên như phát điên.

Thời điểm này, thai của nàng đã được bốn tháng, bụng cũng đã hơi nhô lên một chút. Nàng ngồi ôm bụng thủ thỉ với em bé trong bụng của mình.

"Con à, sao con lại đến với mẹ vào thời điểm mẹ không còn gì cả để chịu khổ cùng mẹ chứ. Con biết không, từ nhỏ, mẹ đã lớn lên trong nhung lụa sang giàu. Mẹ thích cái gì là liền có cái đó, mẹ chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh, mẹ phải nuốt nước miếng thèm thuồng một tô phở, hay một chiếc bánh ngọt đắt tiền. Vậy mà giờ đây, thèm gì mẹ cũng không dám mua, trong đầu luôn phải tính toán từng đồng từng cắc. Mẹ đã cố gắng để con sinh ra không có cha nhưng cũng phải có đầy đủ vật chật. Vậy mà, mẹ còn không thể kiếm được tiền. Vì sự mềm lòng và tin người, mẹ đã để mất cả một khoản tiền dự định để mua đồ cho con. Mẹ xin lỗi, xin lỗi bé con của mẹ."

Dường như bé con trong bụng đang nghe được những gì Diễm thủ thỉ, bụng nàng hơi nhói đau một chút.

Cuối tuần, Cầm và Vân lại chạy sang nhờ Diễm hỗ trợ cho chúng chút kiến thức để làm báo cáo. Trong lúc nói chuyện, Vân nhìn Diễm và hỏi.

"Chị Diễm, sao mắt chị lại sưng vậy?"

Cầm cũng hỏi theo.

"Hình như chị mập lên thì phải?"

Diễm nhìn cái điệu bộ dò hỏi của chúng thì cười gượng. Thiết nghĩ bản thân còn ở đây lâu dài, khi sinh đẻ cũng phải nhờ mọi người hỗ trợ nên nàng thú nhận với chúng là đã mang thai. Hai đứa đồng thanh hỏi.

"Bố đứa trẻ là ai?"

Nàng lắc đầu.

"Không có bố, chị đi thụ tinh."

Thấy vẻ mặt cố làm ra vẻ tỉnh bơ của Diễm, hai đứa không nói gì về chuyện tế nhị đó nữa. Cầm hỏi.

"Nhưng hình như chị vừa khóc xong, có chuyện gì kể cho em nghe đi. Chứ mang thai mà khóc là không tốt đâu."

Diễm kể về chuyện đi làm bị lừa. Thật ra, sau lưng nàng, mọi người cũng hay xì xào, nhìn nàng có vẻ con nhà giàu, lại giỏi giang, nhiều kiến thức mà tại sao lại không đi làm, đến khu ổ chuột xập xệ này ở làm gì. Bây giờ thì mọi thắc mắc đã được giải đáp. Nhà nàng sa cơ lỡ vận, còn bản thân nàng thì mới đi thụ tinh nên không đi làm được. Vân an ủi Diễm.

"Tại chị không chịu tâm sự với bọn em ý, ở đây mọi người là người một nhà, tiền bạc không có chứ tình cảm thì lúc nào cũng dư thừa. Chị giỏi giang vậy, để em kiếm cho vài bạn muốn thuê người làm báo cáo thực tập và luận án tốt nghiệp. Với lại ở gần trường em có thuê người làm mấy con thú nhồi bông nhỏ nhỏ gắn vào móc khoá. Em nhận về cho. Tuy thu nhập chẳng bõ bèn gì với khả năng của chị, nhưng cũng đủ để chị trang trải cuộc sống."

Cầm nghe Vân nói liền vỗ tay cái đét.

"Quá hợp lý."

Diễm vừa cười vừa khóc, xúc động cảm ơn hai cô gái bé nhỏ. Nàng cảm thấy may mắn khi chọn được nơi ổ chuột ấm áp này để sinh sống.

Từ ngày hôm ấy, nàng đã có công việc mới. Lúc nào ngồi máy mỏi mắt quá thì lại làm thú bông. Công việc cứ luân phiên cũng đủ để nàng trang trải và tích cóp một khoản tiền đi sinh. Còn khoản tiền đã có từ trước, nàng để chi tiêu trong thời gian ở cữ.

Cuối cùng cũng tới ngày sinh con. Em bé ra sớm một tuần so với ngày dự kiến. Dường như con bé biết được hoàn cảnh khó khăn của mẹ nên đã chui ra rất dễ dàng.

Hôm ấy, khi cô Loan, mẹ của Vân nấu một nồi cháo cá chép thật to rồi múc một tô sang cho nàng ăn. Diễm ăn xong thì thấy đau bụng, liền đi cầu mà dặn hoài không được, nàng vội sang phòng cô Loan nói.

"Cô ơi, con thấy đau bụng, như mắc ị vậy ý. Mà đi không được."

Cô Loan nhìn nàng rồi hỏi.

"Có bị ra máu không?"

"Hình như có chút chút."

"Ôi rồi, đi nhanh."

"Đi đâu ạ?"

"Đi đẻ chứ đi đầu nữa. Có sắp đồ đi sinh chưa?"

"Dạ có. Con bỏ hết vào cái làn rồi."

Cô Loan kêu cô Thanh mẹ của Cầm gọi taxi, rồi hai cô cùng đưa nàng vào viện. Đi đường, thi thoảng sóc lên, là nàng lại muốn dặn ngay lập tức. Bé con trong bụng cứ liên tục thúc những cú thúc đau như trời giáng vậy. Diễm cứ hết la lên rồi lại khóc lớn, làm cho bác tài cũng xanh mặt luôn. Cô Thanh nói.

"Gần tới rồi con, cố nhịn thêm xíu đi, la nhiều lát không có sức dặn đâu."

Nàng đau quằn quại đến chảy nước mắt, chả đợi nổi đến bệnh viện nữa. Diễm kêu bác tài dừng luôn ở phòng đỡ sinh gần đấy.

Cô Thanh thì mải lấy đồ, còn cô Loan lúng túng chưa kịp làm thủ tục gì cả thì Diễm đã đòi bác sĩ đưa lên bàn đẻ. Nàng chỉ dặn mấy hơi là một tiểu công chúa xinh xắn, hồng hào đã chui ngoài khiến cho cái bụng nàng trở nên trống rỗng. Bác sĩ lúc này mới đưa em bé nằm lên bụng nàng, da kề da với mẹ rồi nói với nàng.

"Con gái, hai ký tám. Mà Diễm ạ, đẻ gì mà như gà vậy?"

Diễm vẫn đang thăng hoa trong cảm xúc lần đầu được làm mẹ, thì nghe bác sĩ nói. Liền mở to mắt ra nhìn, người đỡ đẻ cho nàng lại là Mỹ, lớp phó văn nghệ của lớp nàng hồi còn đi học. Nhìn lại bộ dạng không mặc quần của mình thì cảm thấy mắc cỡ vô cùng, vội kẹp hai chân lại, yếu ớt nói.

"Sao lại là cậu?"

"Tại sao không chứ, mình là bác sĩ phụ sản mà. Thấy cũng thấy hết rồi, đi đẻ mà mắc cỡ gì chứ, mở chân ra cho mình khâu vết rạch đã."