Chương 23
Trong buổi tối kinh hoàng đó nỗi ám ảnh về em gái mình bị chết cháy ngay trước mặt,bởi chính người mình yêu…sự dăn vặt đau khổ trong tôi có lẽ sẽ chẳng ai hiểu thấu…._Trà …trà ơi tại sao ông lại làm thế đồ ác quỷ ,tại sao ông lại hại em của tôi con bé sai ở đâu ông nói đi,ông đâu rồi tại sao ( tôi hét lên)…Thành đứng phía bên kia đường nhìn sang ông ta đấm vào cột điện…
(N): Khốn kiếp ta không còn cách nào khác …( Tiếng HĐ rên la bên đường khiến Thành bối rối)
Quyên: Tiểu nhân sẽ thu dọn và sẽ nói rõ cho cô HĐ hay rằng em gái cô ý thật ra không còn là con người nữa
_Đưa cô ý về thay ta ,giờ có lẽ chúng ta sẽ khó đối diện lúc này …
_Tiểu nhân hiểu điện hạ ( Thành quay đi nhưng chợt dừng lại ông ta nhăn mặt khi thấy HĐ kêu gào trong đau đớn)…
Tôi thấy đống tro tan biến liền tìm xung quanh thấy Quyên đứng sau ,…
_Cậu cứu em tôi đi dc không,tôi sẽ nợ ơn cậu suốt đời…
_Em gái cô đã k còn từ lâu rồi,người bị đốt cháy là Hoàng Hậu điện hạ đã để cô ta sống nhưng cô ta lại chạy đến đây chờ thời cơ hại cô…
_Anh nói chuyện nhảm gì vậy đó là em tôi,chính mắt tôi nhìn thấy các người mau trả em lại cho tôi đi ( tôi tóm áo Quyên rồi ngất lịm)…Tiếng anh và chị dâu gọi
Tùng: Dậy đi ngủ mãi vậy con bé này ( tôi bật dậy mặt anh và chị thản nhiên)
Liên: Đang có bầu mà sao k chịu khó dậy sớm ăn chứ em …
_Trà đâu rồi anh nó về chưa
Tùng: Trà nào em nói gì vậy
_Trà em gái chúng ta mà sao anh quên vậy
_Em sao vậy chúng ta nhà chỉ có hai anh em thôi ,mau dậy rồi ra ăn sáng đi ( tôi vò đầu Quyên từ trong cửa đi ra )
Quyên: Em gái cô vốn chỉ là 1 đứa bé ở bên đường được nhận nuôi mà thôi,bố mẹ cô chết chính vì nó đã sai khiến trí óc của bố cô nếu không tại sao họ lại tự đâm nhau như vậy được,hơn nữa Như Ý luyện ma thuật đã từ lâu rồi cô ta thấy trước được điện hạ sẽ gặp và quen cô nên đã cố tình để con bé đó ở lại đây chi có điều cô ta luyện k đúng cách tà ác nhiều hơn phần thuật ngươi hôm qua k phải là em gái cô hãy hiểu cho điện hạ
_Các người hãy tránh xa tôi ra,nếu sự thật có là vậy thì tôi tin đứa bé đó nó thật tâm làm em gái tôi,nó chưa bh có ý hại tôi cho đến ngày tôi gặp anh ta ,tất cả là sau khi tôi gặp anh ta,tôi đã phải trả 1 cái giá quá đắt chỉ vì 1 ng đàn ông …
_Hãy hiểu cho điện hạ người chỉ tiêu diệt cái ác mà thôi…
_Vậy anh ta k ác sao,các người gϊếŧ em tôi rồi khiến anh tôi và tất cả quên đi rằng chúng tôi đã từng có 1 đứa em sống bên nhau từ tấm bé hãy nói với ông ta từ nay về sau chúng tôi cắt đứt mọi thứ
_Kìa cô nói linh tinh gì vậy mau rút lại lời nói đó đi
_Và nói với ông ta rằng sai lầm lớn nhất của đời tôi chính là gặp ông ta sẽ k thể như trước được giờ trong lòng tôi là sự khinh bỉ về 1 con người tàn độc …
(N): Thành đang ngồi ở chính điện nhắm mắt nghe từng lời nói của HĐ ông ta chợt ôm tim ngã khuỵ…Ta trong lòng em thât sự tàn độc đến vậy sao???…( mặt đất nứt đôi khi Thành đấm tay xuống nền) …
Quyên: Điện Hạ đã nghe rồi ạ
_Phải tạm thời trong thời gian này hãy để cô ý suy nghĩ cho kĩ
_Tiểu thư thật hồ đồ k bh hiểu tâm ý của điện hạ chỉ vì 1 con yêu nghiệt …( Thành ngồi bịch trên ngai vàng ông ta như 1 kẻ hồn lìa khỏi xác rồi nhìn xa xăm)
_Anh biết tại sao em luôn u buồn,và thường suy tư trong những chiều buông,em muốn xa anh phải không ?…tôi để em xa tôi vì tôi sợ bên tôi em khóc nhiều hơn …tại sao chúng ta lại k thể dc 1 phút yên bình …tại sao …
Tôi dọn dẹp đồ đạc viết giấy lại cho anh rằng tôi về nhà ck nhưng tôi đang bỏ trốn và dù có không trốn được tôi cũng vẫn muốn đi…chỉ cần đi xa là được…tôi đã mang thai ở tháng thứ 7 trong người k có tiền liền đi xin bán khăn và vòng ở chợ sinh viên…tối về lại rửa bát phụ đã qua 1 tháng…tôi ở nhà trọ cùng với mấy người lao động 15 ng trong 1 căn phòng 20m…càng ngày tôi càng chậm hơn vì bụng to…tôi làm luôn chân tay để quên đi nỗi ám ảnh về Trà đã không còn và quên đi người tôi yêu rất sâu nặng yêu bằng cả con tim mình,lý trí vẫn không thể lấn át hoàn toàn trái tim…
_Hải Đường rửa nhanh lên thiếu bát dùng rồi
_Vâng xong ngay đây ạ ( tôi bê 1 đống bát nặng mồ hôi nhễ nhại)…
(N): Thành đứng từ trên nhìn xuống HĐ đang cặm cụi làm việc…ông ta với tay rồi lại rụt lại…
_Ta phải thế nào với em mới được đây ,ta buồn lòng đến thế nào em biết không???
Tôi làm việc rồi chủ quán nói tôi sắp sinh nên bảo tôi nghỉ
_Từ mai cô tuyển người mới rồi cháu cũng về nghỉ đẻ đi cô thấy cháu làm mà mặt xanh xao lắm,bầu bí phải thoải mái đẻ con mới khoẻ được..
_Vâng vậy cháu cám ơn cô đã giúp đỡ
_Có gì đâu trước là hàng xóm cô thương hoàn cảnh của cháu mà…cô lên nhé khi nào sinh khó khăn đến gặp cô…
_Vâng vậy cháu về đây ạ ( Hai bàn tay tôi bị nứt vì dùng nước nhiều)…đi bộ lach bạch về phòng trọ,phòng chật tôi thì bầu to nên cảm thấy khó thở…nhưng rồi mệt nên cũng ngủ lịm đi….
(N): Thành đi tới bế HĐ đi về Hoàng Cung ông ta nhìn hai bàn tay rỉ máu của HĐ rồi lấy thuốc xoa vào ngón tay HĐ
_Nếu em hận tôi ra sao cũng được chỉ xin em đừng hành hạ bản thân mình ,dc k em ( Thành vuốt tóc HĐ ông ta rơi nước mắt) ta xin lỗi ,thật sự xin lỗi em ( HĐ mở mắt thấy Thành liền hét lên)
_Ai cho anh đến gần tôi ,tránh xa tôi ra ( giật tay khỏi tay Thành)
_Ta …ta muốn nói rằng ta nhớ em
_Đừng nói câu đó tôi ghê tởm ông,ghê sợ nhân cách tàn độc của ông hãy tránh xa cuộc đời tôi ra kể từ ngày gặp ông tất cả tương lai của tôi sụp đổ tôi muốn sống như người bình thường ông hiểu không ( Thành đổi sắc mặt)…tôi đã ước rằng ngay từ đầu ông đừng nên yêu lầm tôi chỉ là nhầm lẫn vậy mà ông lại yêu tôi thật,chỉ có ông yêu tôi thôi còn tôi chưa bao giờ yêu ông 1 cách trọn vẹn đó là lời thât lòng ..
_Quyên đưa cô ta đi ( Quyên lao vào)
Quyên: Cô mau xin lỗi điện hạ đi
_Sao tôi nói đúng quá à,nếu có cơ hội làm lại cuộc đời tôi sẽ lấy 1 anh thanh niên với 1 cv bình thường ,đâu phải là 1 hoàng tử rồi lại là 1 hoàng đế cao sang như ông
Quyên: Cô mau xin lỗi điện hạ nhanh lên ( Thành quay đi)
_Ta k muốn gặp lại cô ta nữa đưa cô ta đi
Quyên: Điện hạ làm tất cả vì cô sao cô lại nói vậy dc ,phải sao mới được đây
_Khi nào ông ta chết tôi sẽ suy nghĩ về việc có tha thứ hay là không ( Thành quay lại nhìn HĐ)
_Đó thật sự là ý muốn của cô,đối với cô tôi là gì
_Chẳng là gì
Quyên: Trời ơi chuyện gì thế này ( Quyên kéo tay HĐ ra ngoài)…Thành đứng nắm chặt tay nhắm mắt…dường như ông ta đang kiềm chế cơn thịnh nộ của mình…
Tôi giật tay Quyên
_Bỏ ra đi hãy nhán vs ông ta đừng đến tìm tôi nữa
_Cô sai lầm lớn rồi đấy HĐ đừng để 1 mai hối hận…
_Tôi sẽ k hối hận vì những gì tôi nói tất cả đã kết thúc rồi …( tôi quay đi nc mắt lã chã nhưng gạt vội) chúng tôi k thể …1 tháng nưa trôi qua ông ta k đến tìm tôi đúng như lời tôi nói…tôi vừa giặt xong đang phơi thì đau bụng…có lẽ sắp sinh rồi …tôi vội vã vào nhà lấy chiếc làn đã chuẩn bị và được 1 chị công nhân đưa đi
_Để chị đưa đi khổ thân cố lên …
_Cám ơn chị em đau quá ( tôi nhăn mặt)…
(N): Thành đang ngồi câu cá Quyên ra báo cáo
_Cô ý sắp sinh rồi ạ ( nhìn xô cá k có 1 con nào)
_Quyên này nếu ngươi là ta lúc này ngươi sẽ làm gì?
_Tiểu nhân sẽ đến đón tiểu thư và con về ạ
_Theo ngươi ta đi có ổn không?(hỏi đăm chiêu) cô ta nói k cần ta ,k thích ta vậy ta đến đó để làm gì?
_Cái này…tiểu nhân
_Từ nay k cần báo cáo về cô ta nữa ,hãy để cô ta ở yên trong quá khứ đi…( biến mất)
_Ngươi nói vậy liệu người có làm được k?
Tôi nhâp viện khi đã vỡ ối …cơn đau dữ dội các bác sỹ láo nháo tiếng dao kéo…tôi cắn chặt miếng khăn rồi bắt đầu dặn…cố lên sẽ k sao đâu con của mẹ cố lên con…tiếng oe oe khi tôi đã thấm mệt nằm vã mồ hôi nhễ nhại…họ bế đứa bé lên gần môi tôi…
Bác sỹ: Con gái 3kg5 ( tôi cười rồi dụi đầu vào con )
_Cám ơn vì con đã đến bên mẹ ….( HĐ đâu hay Thành đang đứng ở ngay cạnh anh ta đang đỡ tay đứa bé cùng với HĐ)…
Thành: Cám ơn cả 2 ( ông ta sờ lên môi con rồi cười nhạt)…2 năm trôi qua con của tôi đã được 2 tuổi ,tôi đã cố gắng mở 1 quán bánh nhỏ …
_Công chúa của mẹ đâu rồi bác Tùng nói sẽ về thăm 2 mẹ con ta bây giờ đấy ( con bé gọi mẹ rồi đi lật đật đáng yêu tôi thơm con ) mẹ yêu co nhất trên đời luôn …( Tùng mở cửa)
Tùng: Bác về đây rồi có quà cho Bông này
Liên: Hai mẹ con thế nào có liên lạc gì với bố nó không ( anh tôi đá chân) à chị hỏi thôi k có ý gi đâu
_Không sao bọn em thôi lâu rồi mà giờ em quên hết rồi
Tùng: Có thật là quên rồi không ( tôi lảng)
_Bin ơi ăn gì để cô lấy ăn bánh dâu nhé cô mới làm đấy ( anh tôi thở dài)…Tối đến dọn dẹp xong tôi và anh tôi ngồi bên hiên …
_Bông ngủ rồi à
_Vâng con bé ngủ rồi
_HĐ này em đã bh nghĩ con em lớn nó sẽ hỏi bố nó ở đâu thì em sẽ nói sao?
_Em sẽ nói bme k hợp nên chia tay
_Thế nhưng đến chính anh còn kb bố của Bông đến từ đâu thì khi con bé muốn tìm thì em có đưa đi đươc k?
_Không đâu em sẽ lựa lời nói với con, con bé sẽ không hỏi đâu ?
_Cậu ta còn sống không?
_Em cũng không biết chỉ biết rằng nơi ông ta ở rất xa nơi đây và em cũng k muốn gặp lại nữa …( nói xong đi vào phòng nhìn Bông tôi xoa trán con) mẹ xl đã k để con có dc hp trọn vẹn ,mẹ xin lỗi con…
(N): Thành đóng cửa tu luyện 2 năm k bước chân ra cửa mọi việc giao cho Quyên lo liệu…hôm nay Quyên đứng chờ Thành vừa bước ra khỏi cửa Thành lầm lỳ nhìn Quyên
Quyên: Điện Hạ vạn an …
_Mọi việc vẫn ổn chứ
_Tất cả cv người giao tiẻu nhân đã cố gắng hết sức hoàn thành rồi ạ ,hnay là ngày tuyển tú nữ hậu cung đã trống lâu rồi các quan nói nếu Hoàng Hậu cáo bệnh lâu vậy thì nói lập hậu mới
_Vậy à cứ tiến hành theo ý họ đi ,tú nữ năm nay chắc xinh đẹp lắm đây ( Ông ta cười nhếch mồm)…các tú nữ đang múa hát trước mặt vị Hoàng Đế uy quyền nhưng dường như tâm trí ông ta chưa bh chú ý
Quyên: Điện hạ chấm ai chưa
_Ngươi quyết là đươc ( đứng dậy bỏ đi) …
_Điện hạ vậy tại sao người k đi đón
_Câm miệng đón ai ?
_Dạ đón Hoàng Hậu trở về ( Thành khựng lại)
_Quên chuyện đó đi …( biến mất)
Tôi đang chơi với con ở sân chơi thì con bé đòi mua kẹo bông…con vừa đứng cạnh mà quay ra đã k thấy…tôi hoảng loạn…
_Bông,bông ơi ( dòng người ngày 1 đông hơn) bông ơi con của mẹ Bông ơi ….
(N): Thành trong bộ vest đen lịch lãm đeo cà vạt đen đứng trong sân chơi nhìn xung quanh như tìm kiếm HĐ…mình cảm nhận cô ý đang ở đây mà…đâu rồi nhỉ ( Thấy HĐ đang chạy ngó nghiêng ông ta chỉnh đốn trang phục rồi thở dài)…hôm nay ta nhất định phải nói …ta nhớ 2 mẹ con em ( ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm)…thấy HĐ ông ta lấy hết dũng khí với tay
_Ta đến rồi ( HĐ quay lại nước mắt lã chã Thành ngạc nhiên) cô sao vậy
_Con của tôi bị …bị lạc rồi làm ơn kiếm con bé vê đây đi ,ông hãy làm ơn …( Thành đổi sắc mặt nhắm mắt ông ta cảm nhận con của mình)…
_Đi thôi thấy con bé rồi ( Thành nắm tay HĐ chạy trong dòng người đi ra chỗ con của họ,HĐ nhìn Thành rồi thở nhẹ)…Thấy con bé đang ngồi xem đấu chuột hai người họ thổi phù nhẹ nhõm ( HĐ lao tới ôm con chợt chị hàng xóm cười)
_Sao con đi đâu vậy làm mẹ lo
_Chị bảo cho bé Bông ra đây xem chuột em k nghe thấy à
_vậy ạ em lúc đó mải xem quay kẹo nên k nghe thấy
Thành: Mẹ còn mải chơi hơn con đấy
Hàng Xóm: Anh này là ( Thành bế Bông cười tươi)
_Tôi là bố bé mới đi xa về
_Ôi tôi nhìn đã ngờ ngợ rồi giống nhau quá giờ thì biết bé Bông xinh giống ai rồi ( tôi k kịp phản ứng)…đi bộ về bé Bông ngủ trên vai Thành
_anh đi đâu tận 2 năm vậy
_Cô nói k cần tôi và k muốn tôi xuất hiện còn gì
_Tôi nói vậy nhưng chí ít anh phải đến thăm con chứ
_Chăng phải tôi đến rôi sao ( nhìn nhau tay chúng tôi cầm kẹo bông dưới con quay khổng lồ nhìn nhau tôi quay vội đi)
_Anh đi đươc rồi
_uk tôi sắp lập hậu mới ( tôi quay lại mặt ông ta thản nhiên) cô cũng phải sớm tìm cho mình 1 nửa mà cô càn tìm
_Vậy anh đi luôn đi ( tôi giằng con ông ta gạt)
_Con chung mà tôi có quyên bế con mình,ở đây tôi có thể k là vua nhưng tôi là cha của con cô ( ông ta nói vậy tôi thấy nhẹ lòng)…đi bộ về nhà ông ta ngó nghiêng
_Ông nhìn gì
_Ở đây hơi nhỏ con tôi có thoải mái không?
_Nhỏ nhưng đầy ắp tình yêu thương là được mà đâu cần như hoàng cung rộng lớn nhưng lạnh lẽo vô vị ( ông ta cười tôi liếc mắt ý về đi)
_Khách đến cô mời gì đi chứ cứ chia tay là đối xử lạnh nhạt vậy à ,tôi ăn bánh đấy ( chỉ bánh kem hình mặt cười tôi làm)…
_Anh ăn xong thì đi đi ( tôi đi vào dọn dẹp giặt giũ)…thấy bên ngoài yên lặng tôi chạy ra không thấy ông ta đâu nữa ( tôi vội vã chạy ra bên ngoài giữa ngã tư đường k 1 bóng người)…ông đi thật rồi sao,ông k nán lại dù chỉ 1 chút hay sao..( tôi hoảng loạn tay vẫn cầm chiếc khăn đan định đưa cho ông ta)…vừa quay lại thấy ông ta lầm lỳ đứng nhìn tôi….
_Tôi nhớ em còn em thì sao ,em có khi nào nhớ đến tôi không ( tôi mếu máo)
_Nhưng em k thể quên được những gì anh làm với Trà
_Ta làm tất cả vì em hãy vì con mà về bên ta đươc không em ,giờ thì em đứng đây ta sẽ đến bên em ( Thanh chạy như 1 ng bình thường tiến tới ôm tôi)…rất nhanh tôi tựa đầu vào lòng Thành khóc như chưa bao giờ đươc khóc) ta chờ lòng em nguôi và sẽ đến đón em,ta chưa bao giờ nói sẽ từ bỏ em ta nói nhất định sẽ làm…( Hôm sau là sinh nhật HĐ)…
Thành: Bé Bông chúng ta về nhà thôi còn là công chúa thật sự đấy ( con bé bi bô k hiểu)
_Anh này sau này anh hãy từ bỏ ma thuật vì mẹ con em nhé …
_Ta đã bỏ rồi 2 năm ta đã lược bỏ giờ chỉ còn tà thuật lành mạnh trong tâm ta mà thôi
_Thật vậy ạ ( tôi cười tươi)
_Ta sẽ làm tất cả vì em ( Thành hôn chụt lên môi tôi)…trở về thế giới đó nhưng nơi Thành đưa tôi đến là nhà bố mẹ
_Đây là
_Họ nhớ em lắm đấy ( tôi chạy ra vườn vải rồi nhìn thấy bố mẹ đang hái vải )
_Bố mẹ ( thấy tiếng tôi ông bà rơi bụp chùm vải)
Mẹ: có phải con bé về không?
Bố: Tôi nghe nhầm k bà ( tôi chạy đến ôm họ)…
Mẹ: đúng rồi con bé này sao cứ bỏ đi hoài vậy có biết chúng ta lo đến thế nào không? 2 năm qua k có tin tức cũng may điện hạ dặn Quyên nên thi thoảng cậu ta cũng nói con đã sinh con vậy cháu của mẹ đâu ( Thành đặt Bông xuống con bé chạy lonton ra bme ôm Bong khóc trong vỡ oà)…chợt có tiếng ai đó gọi từ trên cây
_Bố mẹ làm gì đấy con ném xuống nhé ( từ trên cây tụt xuống 1 đứa trẻ như Trà con bé nhìn tôi ) ai đây ạ
Bố: HĐ đây là đứa bé mà Quyên đưa tới
Quyên: Đây mới là em gái lúc đầu của cô điện hạ đã tái sinh cô bé vì cô 2 năm qua người đã âm thầm ( tôi k nghe Quyên nói nữa chạy ra bên ngoài tìm Thành) …
_Anh đâu rồi ( Thành lúi húi trong bụi rồi thò tay ra 1 nắm hoa)
_Chúc mừng sinh nhật vợ của anh ( tôi ôm mồm bật khóc)
_Em xin lỗi đã k tin anh em thât sự xin lỗi
_Có sao đâu đứa bé đó đúng như em nói có lẽ ngay từ đầu nó k có ý hại em vì Như Ý nên mới như vậy nên ta đã ( tôi chạy đến ôm Thành ngã rầm ra )
_Chúng ta đừng xa nhau nữa nhé được không?
_Uk nhất định rồi sẽ k xa nhau nữa ( cung đình tổ chức ngày chúng tôi quay lại)…
Trâm: HĐ ơi tại sao lại xa ta
Cúc: Ta sẽ k buông tay em đâu
_Thôi hai người đừng trêu nữa đi
Trâm: Tin này loan truyền ra khắp nơi rồi điện hạ thật sự yêu cậu lắm đấy
_Uk mình cũng yêu người
_Eo mạnh mồm chưa ( Thấy Trâm nôn oẹ tôi và Cúc nhìn nhau)
Cúc: K lẽ chưa cưới mà đã
Trâm: Vớ vỉn tại điện hạ và cậu trục trăc nên chúng tớ chưa dc ban hôn
_Vậy sao chết vậy có lỗi quá mà cậu có thai đấy à
_Đâu có
_Lại nói dối khai mau mình từng có thai nên đừng hòng qua mắt mình
_Mình hình như có rồi
_Vậy xúc tiến thôi ( chợt Thượng Cung đi vào)
Thượng Cung: Điện hạ đã ban hôn ngay ngày mai tiến hành hôn lễ
Trâm: Điện hạ nhớ đến việc của chúng tôi ạ người thật tinh ý
_Không đâu do Thủ Khoa cậu ta đã đến xin điện hạ ,người có chuyển lời đã để chậm trễ nên mai sẽ tổ chức trong cung cho hai người…
Tôi: Vậy tốt quá rồi Cúc mau đi chuẩn bị thôi ( chúng tôi hồ hởi chuẩn bị cho lễ cưới chạy tất bật)…vui vẻ tết những chiếc vòng hoa cho cô dâu…tối đó khi tôi và Bông đang ngủ chợt có ngươi hôn…tôi mở mắt Thành cười tươi
_Ta xong việc rồi 1 ngày của hai mẹ con sao rồi
_Vui lắm ạ mai mọi người sẽ có 1 ngày thật vui
_Ta đón anh trai em tới đây rồi
_Sao ạ sao lại…
_Anh ta biết anh đã nói rõ mọi việc và thật sự anh k muốn giấu diếm hay xoá trí nhớ của ai đó mãi mãi nữa…
_Vâng em hiểu mà vậy đại ca có mệt không để em bóp vai cho nhé ( tôi bóp vai)
_Có chứ ta mệt lắm trăm công ngàn việc k mệt bằng giải quyết 1 cô gái như em ,đúng là ta có thể giỏi mọi thứ chỉ có trong tình cảm ta k giỏi cũng k mạnh mẽ dc như ta muốn ( tôi thơm má Thành)
_Bởi vì yêu rồi mà lại ( Ông ta bật cười chúng tôi nằm ôm con ngủ ngon lành trong hạnh phúc)…
Hôm sau lễ cưới Trâm đi ra đi vào hồi hộp
_Sao cậu lo lắng vậy bình tĩnh đi nào
_Này trông mình ổn không nghe nói ngoài kia đông lắm mình hồi hộp
_Bình tĩnh nào luôn có mình ở đây là được mà mình sẽ ở bên cậu ( tôi nắm tay Trâm)
_Cám ơn cậu HĐ ,cám ơn cậu nhiều lắm ( Trâm bật khóc)
_Kìa lem hết rồi kìa có gì mà khóc hâm à chúc cậu hạnh phúc nhé ( chúng tôi ôm nhau)…
Ngồi bên trên cạnh ngai vàng cùng Thành và nhìn Trâm bước tới trong bộ áo cô dâu ,tôi ôm tim cười hạnh phúc
Thành: Em vui không?
_Em rất hạnh phúc ( anh trai tôi ở dưới vỗ tay nhìn tôi rồi a khóc) anh em đang khóc có lẽ mừng cho em đã được ở bên anh được hạnh phúc bên người em yêu vậy là đủ ( Thành cười nhẹ rồi dơ tay ban hôn)
_Ta vị vua đời thứ 3 Phục Tam ban hôn cho hai ngươi giăng long đầu bạc,bên nhau trọn đời thiên thu vạn kiếp …
Trâm: Cám ơn người điện hạ vạn an mãi bên Hoàng Hậu ( tôi nhìn Trâm mà bât khóc trong hạnh phúc tất cả chúng tôi đã dc hạnh phúc rồi sao)…Thành vừa quay lên bên ngoài có tiếng ầm ầm như sấm vang lên mây đen kéo tới đen kịt bầu trời …từ giữa sân 1 người đàn ông người ngợm biến dạng đôi mắt đen láy đang tiến vào chính cung…bính lính đều bất động khi hắn tiến tới các quan hô lớn
Quan: Bảo vệ điện hạ ( mọi người nháo nhác Thành quay lại)
Thành: Anh trai à ( tôi nhận ra là Thái Tử) anh đang làm gì vậy?
Thái Tử: Tao mới là vua chúng mày nên bảo vệ là tao ( Ông ta đã luyện ma thuật) còn giờ tao sẽ thống trị mọi thứ
Quyên: Điện hạ lùi lại đi ạ hắn rất nguy hiểm người k còn ma thuật k đấu lại hắn được,giờ tiểu nhân đã hiểu nhân từ vs địch chính là gϊếŧ chính mình,người tha cho hắn nhưng hắn nhất quyết gϊếŧ người …
_Ta sẽ lo được đưa Hải Đường đi ra đi nhanh
Thái Tử: Kìa em trai sao lại trốn tránh như kẻ hèn nhát vậy ( Mắt Thái nổi lên đen xì mặt đất rung chuyển)…hắn lao tới trên tay cầm con dao với đầy máu) tao sẽ dùng nó để lọc thịt mày ( hắn lao tới Thành đẩy Quyên sang 1 bên còn tôi lao vào ôm Thành) …phập…con dao với lời nguyền đâm vào bụng tôi …Thành hoảng loạn
_Không …k đâu em sẽ không sao đâu ( Thành đổi sắc mặt tôi nắm tay)
_Tâm tà sẽ k tốt sẽ khiến ma thuật trong anh tái sinh em mong sao
_Im mồm đừng nói nữa ( Quyên nhẩy lên dùng sợi dây dâu trói Thái Tử rất nhanh)…
Thái Tử: Mày sẽ k gϊếŧ được tao đâu Thành tao sẽ gϊếŧ mày …( Thành bế tôi biến mất về Tây cung nơi hoa Hải Đường vẫn đang nở rộ con dao dài vẫn cắm ở bụng tôi mồm máu chảy k ngừng)…
–
–
–
---------