Lệ Hải Đường

Chương 18

Chương 17
Người ta nói với em rằng giờ anh đã thay đổi và em đã chứng kiến điều đó ,chỉ có điều em chỉ mong anh hãy là 1 vị vua uy nghi để người đời k gọi anh là 1 kẻ bạo chúa …( Trời nổi cơn gió to những cánh hoa bay lất phất quanh chúng tôi)…bất giác Thành gục vào vai tôi ( anh ta say)

_Đứng yên ( má anh ta tựa vai tôi) tôi ghét cô bởi vì cô là loại đàn bà k đáng để nhắc đến ,khi tôi đau khổ nhất thì cô lại bên người khác và khi tôi thành công nhất cô lại xuất hiện,hãy cút đi khuất mắt tôi…

_Anh thật sự nghĩ tôi là người như thế sao?

_Cuộc đời tôi hôi hận nhất đó chính là đã gặp và yêu cô ( Thành đứng dậy nhìn thẳng vào tôi,hoa cứ vậy rơi đầy chân chúng tôi)

_Tôi chỉ muốn đến để biết anh còn ổn hay không giờ tôi thấy rồi thì tôi sẽ đi ,tôi chúc anh hạnh phúc con đàn cháu đống ( Thành quay đi vụt biến mất theo những cánh hoa tôi tóm k kịp chỉ còn lại những cánh hoa tôi nắm trong không trung) anh thật sự quên tôi rồi và hơn thế nữa anh hận em thật rồi ( tôi ngồi gục dưới những tán hoa)…thà k gặp còn hơn chỉ là k yêu nhau nữa thôi sao đau đến vậy?….

(N): Thành đứng lên trên mái chính cung nhìn xuống dưới hoàng cung và thở mạnh ngửa mặt lên trời

Quyên: Trời trở lạnh rồi xin người hồi cung

_Ngày mai ta không muốn thấy cô ta xuất hiện trong cung nữa

_Tiểu nhân hiểu thưa điện hạ nhưng tiểu nhân xin mạn phép nói 1 câu được không ạ,người thật sự để cô ý ra đi thât sao,chẳng phải đó là người mà điện hạ yêu ( Thành quay lại nhìn Quyên với đôi mắt đen xì ,Quyên quỳ vội xuống) tiểu nhân đã xin phép rồi mà …

_Đối với ta k có chữ yêu từ lâu rồi,cô ta hay bất kì người đàn bà nào đó chỉ như 1 ngọn cỏ để ta bước qua mà thôi,cô ta kp là ngoại lệ…( Quyên ộc máu mồm ra dường như Thành dùng ma thuật)

_Cám ơn điẹn hạ khai ân tiểu nhân sẽ k nhắc lại chuyện này 1 lần nào nữa ( Thành vụt biến mất)

Tôi trở về cung mà lờ đờ vô hồn,mình đã được nghe câu trả lời rồi anh ta giờ có rất nhiều đàn bà,ngay từ đầu anh ta đã k chọn mình,chỉ vì mấy câu sáng nay mà mình mơ mộng rằng ng đó còn quan tâm ,hoá ra a ta chỉ trêu đùa mà thôi ,trêu đùa ( Tôi gục đầu nói câu trêu đùa trong uất nghẹn)…tình yêu là gì đối vs anh ta nó có thể là bông hoa đẹp để anh ta gài ngực nhưng cũng có thể để anh ta dẫm nát chỉ trong vài giây,mình quên rằng anh ta từng bỏ cô gái kia ngay khi gặp mình thì mình là gì đâu cơ chứ đồ ngu ạ tại sao lại quay lại đây…( tôi gõ đầu vào tường)…Sáng hôm sau tôi dọn dẹp rồi đóng cửa lại vừa quay ra tôi gặp cúc ( Cúc đang bế chậu nước rồi rơi bộp xuống nền)

Cúc: Tiểu thư có đúng là người k ( cúc chạy đến bên chân tôi khóc lớn) tiểu thư ơi xin đừng bỏ em ,người đi đâu thì đi chỉ cần đừng bỏ em lại em nhớ tiểu thư lắm ( tôi ngồi xuống lau nước mắt cho cúc) …

_Cậu nhận lầm người rồi

_Không thể nào đúng là tiểu thư dù có nói gì chỉ cần nhìn ra tiểu thư em chắc chắn ,có lý do gì đó khiến người rời nơi đây phải không.

_Mình sẽ k ở đây nữa hãy thay mình chăm sóc cho Điện Hạ nhé …

_Tiểu thư nỡ bỏ rơi người hay sao

_Người k cần đến m nữa ,xung quanh người là bao cô gái xinh đẹp họ xứng đáng với người hơn mình

_Tiểu thư có biết hôm đó điện hạ mặt cắt k còn giọt máu nhưng vẫn đến bên giương của người và rồi đóng cửa khi tiểu nữ vào thì tiểu thư đã biến mất còn Điện Hạ nằm trên vũng máu

_Là sao em nói rõ đi

_Em chỉ biết vậy thôi và người bị vu oan là gϊếŧ tiên đế và gϊếŧ thái tử mới đăng cơ nên bị tra tấn và bị tử hình,khi đi qua cung tiểu nữ thấy rõ người trên thân thể đầy vết bị tra tấn hành hung

_Mình không biết thật sự không biết ,mình…

_Người yêu tiểu thư đến vậy tại sao tiểu thư luôn bỏ người lại vậy,k lẽ tiểu thư k yêu điện hạ 1 chút nào sao

_Không có mình rất yêu người đó chỉ là mình ,mình kb Điện Hạ lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy khi đó chắc người tuyệt vọng lắm vậy mà mình…( tôi nhăn mặt) k dc mình phải đi hỏi rõ …

_Chính cung sao có thể vào được tiểu thư nên chờ cơ hội…

_Mình k thể chờ được mình cần hỏi rõ và tại sao người đó lại hận mình ( tôi chạy 1 mạch và cứ vậy vô hồn chạy tới) em nhất định sẽ hỏi rõ ( Tôi va bộp vào Quyên) …

Quyên: Cô chưa đi sao

_Tôi cần gặp điện hạ

_Cô nghĩ mình là ai mà nói gặp là gặp dc,mau đi đi tôi nể tình xưa sẽ k truy cứ ( tôi bám áo Quyên)

_Xin hãy giúp tôi ,tôi hỏi xong sẽ đi ngay được k

_Người đâu lôi cô ta đi ( cung nữ đi ra kéo tôi)

_Đừng xin anh đấy tôi chỉ hỏi 1 câu thôi xin hãy giúp tôi ( Quyên thở dài quay đi)

_Buông cô ta ra ( họ buông tôi chạy ra chỗ Quyên)

_Hãy giúp tôi chỉ 1 lần thôi

_Điện Hạ sẽ gϊếŧ tôi mất nhưng tôi đưa cô tới vì lương tâm hãy giúp người xoá bỏ nỗi hận trong lòng …

_Được nhất định mà người đang ở đâu ( Quyên búng tay tôi đang đứng ở Chính cung)

_Từ đây vào kia cô phải đi 1m có thể sẽ mất mạng cô có còn dám đi không

_Tôi đi chứ,tôi k sợ

_Kia là Chính Cung Thuỷ nơi người đang tu luyện bất kì ai cũng k đươc đến gần ngay cả tôi

_Vậy sao anh đưa tôi tới vậy

_Để thử cô nếu cô còn yêu người thì cô hãy tự quyết định 1 là sống hai là chết nên nếu tôi là cô tôi sẽ quay về cuốn gói khỏi đây ( tôi k nghe Quyên nói nữa mà quay đi 1 mạch trên con đường dẫn tới Chính Cung Thuỷ)…con đường vắng tanh ảm đạm không khí hơi ghê sợ tôi vừa đi vừa sợ nhưng nắm chặt tay lầm bầm…mạnh mẽ lên nào sẽ không sao đâu ( đến nơi gọi là Thuỷ Cung tôi nhìn cảnh vật nơi đây rất đẹp rất nhiều loài hoa đang nở rộ tôi thò tay hái 1 bông hoa cài vào tóc…đẹp quá ( tôi ngó xung quanh rồi đi theo con đường có tiếng đàn ,con đường rất dài đến nơi tôi thấy Thành đang trong bộ vest đen và đang gẩy đàn khuôn mặt khiến tôi giật mình…1 khuôn mặt biểu hiện sự chết chóc đôi mắt anh ta đen xì …tiếng đàn gẩy 1 nhanh tôi thấy đau khắp thân thể ,các loài hoa chợt như nói như tiếng người

_Cô ta là ai…( 1 dây hoa quàng vào chân tôi 1 dây khác quàng vào cổ tôi) dám quấy rầy giấc ngủ của Hoàng Đế ( tôi thật k tin nổi các loài hoa đang phát ra tiếng)…tiếng đàn hết…vụt trước mặt tôi Thành với đôi mắt đen nhìn tôi như thể tôi như 1 sinh vật đáng chết…( các dây quấn quanh tôi vội vã lùi đi)…tôi cúi xuống thở mạnh dưới chân Thành…

_Đây là đâu vậy sao Hoa có thể nói tiếng người được vậy…

_Cô muốn gì nói nhanh rồi đi đi ( Anh ta quay lưng lại)…

_Tôi muốn hỏi vì sao anh lại hận tôi ,có phải khi anh đau khổ nhất tôi đa k ở đây phải không,tôi biết rồi tôi xin lỗi anh được k ,anh đã vì tôi

_Cô nhầm rồi tôi sống vì chính tôi ( Tôi đứng dậy nhìn thẳng vào Thành)

_Anh hãy nhìn thẳng vào tôi nói rằng anh không cần tôi nữa ,tôi sẽ đi và nếu anh nói cần tôi có chết cũng sẽ ở bên cạnh anh ( Thành lặng yên đôi mắt vẫn đen xì anh ta quay lại nhìn HĐ)

_Tôi không cần đàn bà ( Khuôn mặt vô cảm)

_Vậy tại sao anh lại cứu tôi bao làn và trước đó chẳng phải anh rất yêu tôi sao

_Ngày hôm qua đã khác hôm nay dù cô có chết trước mặt tôi,tôi cũng k quan tâm ( tôi bất giác sơ lên môi Thành)

_Em tin rằng anh nói dối ,ngày xưa anh nhớ không anh,anh nói là ngày thành đôi sẽ không xa đâu em à,rồi sau đó chẳng biết ai sai lỡ mất tương lai cứ thế xa nhau thôi…( vừa nói mồm tôi ộc máu ngay trước mặt Thành) thiêng thật đấy dường như em lại có vấn đề rồi ( Thành đôi mắt chuyển về bình thường tôi nhìn vào dôi mắt Thành rồi cười) không yêu thì làm bạn có sao đâu ,tôi hiểu rồi tạm biệt ( tôi quay đi lảo đảo đi ra con đường trở về vừa đi vừa thở mạnh)…sao mắt mình hoa thế này nhỉ …sao máu mồm chảy ướt đẫm áo vậy …k lẽ bị trúng độc gì rồi ( Tôi thấy khó thở khuy quỳ gối xuống đất ôm cổ) khát quá mình khát nước …cố lên ( cố đứng dậy chợt có bàn tay đỡ tôi,tôi ngẩng lên k phải Thành đó là Quyên)…

Quyên: Tôi sẽ đưa cô ra cô cố lên đã trúng độc hoa rồi …( Quyên bỏ bông hoa trên đầu tôi)

_Vậy là anh ta nói đúng anh ta có thấy chết cũng sẽ k cứu

_Người giờ đã k còn như xưa tôi đã cảnh báo cô rồi ,tôi biết người sẽ k gϊếŧ nhưng mà cô lại trúng độc ngoài ý muốn rồi ,hoa ở đó và tiếng đàn người gẩy là chất kịch độc ăn cái này đi ( Quyên đưa cho tôi 1 chiếc lá vừa nhai tôi vẫn cười nhạt)

_cám ơn anh nhưng tôi đã nói được ra lời với người đó rồi ,chúng tôi đã kết thúc thật rồi ( tôi lịm)…

(N): Thành vẫn đứng đó lặng yên nhìn con đường mà HĐ đi …( các loài Hoa nhìn theo Hoàng Đế)…Ta cảm thấy không còn yêu cô ta nữa đó là sự thật ….( lời anh ta nói vô hồn rồi lại tiếp tục ngồi gẩy đàn với khuôn mặt lầm lỳ…)

Tôi thấy tiếng gọi của Trâm

Trâm: HĐ cậu tỉnh chưa ( tôi mở mắt) …

_Chết rồi mấyh rồi

_5h chiều rồi cậu ngủ 2 ngày rồi

_Trơi 2 ngày á thế này lỡ mất quay về rồi lại phải chờ 1 tháng nữa chết mất Trà sẽ giận mình mất

_Cậu k nhớ bị ngộ độc à nghe nói câu bị ngộ độc

_Vậy à sao tớ không nhớ gì nhỉ ( tôi nhớ mọi thứ trừ Thành) tớ thấy quên mất điều gì đó …

_Hâm à cậu nhận ra mình không

_Có chứ cậu vào cung làm tú nữ cùng mình mà( tôi gãi đầu)

_Dc rồi nghỉ ngơi đi tối nay bên chính cung có tiệc mừng cho Hoàng Đế mới chiếm được 1 đất nước nữa…

_Vậy à uk mình biết rồi ,sao mình nhớ Trà đưa mình đến đây còn vì sao thì k nhớ và sao mình nhớ mọi thứ mà chỉ có cái gì đó mình quên hay sao ý nhỉ

_Cậu điên rồi hôm nay ngày cung nữ được gặp ngươi thân đấy cậu mau ra đi chắc bố mẹ đang chờ

_Mình đi luôn đây ( tôi vui vẻ đi ra phòng gặp bố mẹ thấy họ và bà cô tôi nhẩy lên sung sướиɠ) ba người có mang quà cho con không đấy

_Có chứ bố mang cho con rất nhiều vải đây

Bà Cô: HĐ sao con lạ vậy

_Có gì lạ đâu ạ

_Sao con vui vẻ vậy

_Thì k lẽ phải buồn ư bà cô thât là

_Cháu gặp Hoàng Đế chưa?sao rồi

_Cháu gặp rồi nhưng k nhớ mặt sao vậy ạ cháu có được chọn đâu ( bố mẹ và bà cô ngỡ ngàng)

Mẹ: Con nói con k nhớ mặt Hoàng Đế là sao con sao vậy ( bà cô lặng người)…

Bà Cô: Có gì đó lạ rồi con bé k thể hồn nhiên vô tư như này được con bé quên kí ức về ông ta rồi.

Bố: Sao lại vậy sao có thể vậy được

_Có lẽ do cậu ta làm,cậu ta muốn cắt đứt với con bé thật rồi

Tôi: Bà cô nói gì vậy?

Mẹ: Con thật sự kb mặt Hoàng Đế thât sao

_Con chưa gặp mà ,mà bà cô này bà cô ra vườn vải nhắn vs Trà là 1 tháng nữa cháu sẽ tìm cách trở về bị lỡ rồi đáng lẽ là hôm kia do cháu bị ngộ độc,bố mẹ đừng lo gì nhé con vào cung theo đúng quy định bố mẹ sẽ k bị quở trách là con vui rồi ( hoàn toàn quên đi mục đích vào cung)…

Bố: Thế cũng tốt quên là tốt

Bà Cô: Thật sự hết cách rồi kí ức của cháu về cậu cậu ta chỉ có cậu ta mới có thể trả cho cháu,đừng buồn quên dc là tốt dù sao cậu ta làm vậy chứng tỏ k muốn vướng bận gì với cháu nữa…

_Bà cô và bme nói toàn khó hiểu con lấy vải nhé,lấy tất nhé ( tôi ôm cả thùng vải bố mẹ thờ dài)

Bà Cô: Nhớ là 1 tháng nữa xin về để quay về tránh gặp mặt Hoàng Đế rõ chưa

_Ầy có phải muốn là được đâu mà các cô gái trong cung đẹp lắm có mơ cũng k dám ( tôi cười tươi rồi ôm đồ vào…vào cung tôi hô lớn đám cung nữ) này lại đây quà quê của bố mẹ mình đấy vải nhà trồng ăn hạt nhỏ mê ly luôn ( tôi cười tươi phân phát cho mọi ngươi)

Trâm: này k có phần của mình à

_Có chứ sao không đây ăn bao nhiêu tuỳ thích

(N): Thành đang tắm Quyên đang bóp vai

Quyên: Tiểu nhân đã cho cô HĐ quên đi kí ức về người như lời người dặn rồi

_Tốt lắm ta thấy cô ta còn trong cung tại sao cô ta chưa đi

_Nếu để về thế giới kia thì 1 tháng nữa vào ngày răm mới được ạ .( Thành đứng dậy Quyên quàng áo)

_Đêm nay ta sẽ tới chỗ Như Ý

_Dạ tiểu nhân sẽ đi báo ngay ạ ( Thành biến mất Quyên thở mạnh) người hết yêu cô gái đó rồi sao,người thật tàn nhẫn ….

Tôi ăn vải nhiều đến nỗi nóng quá ngồi quạt với đắp đá lên mặt…

Trâm: Chết rồi tối đi tiệc mà mình cũng ăn lắm giờ mặt đỏ hết lên rồi

_biết sao được tại ngon quá mà ( tôi cười hớ hớ)

_Cươi bé thôi mà sao cậu thay đổi nhanh thế,trước cứ lầm lỳ bh thì nói nhiều cười nhiều hơn

_Thế à mình là người nvay à ( tôi soi gương)

_Uk thôi có lẽ do cậu hết bị trầm cảm,thôi cpi cho mình đi còn đi tiệc nữa …bố mình nói kiểu gì cũng phải được làm quý nhân

_Sẽ được thôi mà mình tin cậu làm được cậu xinh đẹp lại hiền hoà đủ để dc làm rồi

_Hy vọng tối nay điện hạ sẽ qua đây

_Cố lên nhé ( tôi đập tay Trâm)…

Tối hôm đó Trâm mặc váy xanh nhẹ tết tóc lệch trông rất hiền …

Trâm: Tớ ổn không?

_Đẹp lắm

_HĐ này cậu có bạn trai ở quê chưa?

_Chưa có ,ngày xưa có yêu 1 anh sau đó anh ta bỏ lấy vk rồi

_Thôi đừng buồn nhé

_Buồn gì mình k tiếc đâu mình muốn tìm người toàn tâm toàn ý yêu mình ,đặc biệt là thích ăn vải giống mình ( tôi cười lớn)

_Thôi xin nàng đi thôi ( Tôi đi theo Trâm vào chính cung qua nơi bàn tiệc diễn ra ,bữa tiệc xa xỉ để thể hiện 1 đất nước giàu có)…thấy Tiên mặc chiếc váy hồng lộng lẫy rất xinh ngồi đó có vẻ nổi hơn Trâm rồi) ..Mình trông kém cô ta quá phải k HĐ

_K đâu đơn giản mà đẹp mình nghĩ Hoàng Đế thích vậy hơn ( các quan ngồi cười nói vui vẻ)

Lính: Điên Hạ và Hoàng Hậu tới ( tôi thấy 1 người đàn ông mặc vest xanh dương ở túi áo nhân chiếc dây gài hình chiếc lá rất quen thuộc rất giống hình chiếc lắc tôi đang đeo bên cạnh là 1 cô gái rất xinh đẹp vs gương mặt hiền hậu)..đó là Hoàng đế tay cầm chiếc gậy quyền lưc đi vào tôi ngẩn người nhìn)

Trâm: Cúi đầu xuống Hải Đường ( tôi nhìn thẳng vào anh ta rồi gãi đầu) …mình gặp anh ta chưa nhỉ

_Trâm này mình gặp ng đó chưa

_Linh tinh cậu muốn chết à

Quyên: Bữa tiệc bắt đầu ( Hoàng Đế và Hoàng Hậu khiêu vũ khai mạc)

Trâm: Người sẽ k chọn mình khiêu vũ đâu

_Sao cậu nghĩ vậy tự tin lên chứ ( tôi vỗ vai Trâm)…thấy Hoàng Đế tiếp tục khiêu vũ với Tiên đôi mắt gương mặt ông ta nhìn đi đâu chứ kp nhìn vào bạn nhẩy

Trâm: mình biết mà ,mình kém cỏi nên k xứng với Điện Hạ ( Trâm ủ rũ đúng là ông ta bỏ qua Trâm)…

Quan: Chúng thần chúc người năm nay sớm có tin vui con đàn cháu đống

_Ta cám ơn ( lời nói ngắn gọn rất lạnh nhạt)…

Hoàng Hậu: Mọi ngươi dùng bữa tự nhiên đi ( Hoàng Hậu nhìn tôi) ngươi lại đây ( tôi đi tới) mau rót rượu cho Điện Hạ đi

_Sao lại là ( định hỏi mà Hoàng Hậu nhìn tôi lắc đầu nên tôi k dám hỏi tiếp) …tôi rót rượu bên cạnh hoàng đế người ta thơm giống mùi coco chanel …cứ mải nghĩ cô với neo rót đầy tràn ra ( tôi vội phủi phủi)

Quyên: Còn k mau lui

_Tiểu nhân xin lỗi tiểu nhân ( Hoàng đế cầm ly tu ưc mời các quan…tôi lui về thấy băn khoăn sao Hoàng Hậu lại bảo m rót rượu cho vua nhỉ)..

Tan tiệc Trâm chạy 1 mach về cung đóng cửa phòng,tôi đứng ngoài định gõ cửa nhưng nghe thấy tiếng khóc nên lùi lại…số phận đàn bà chung 1 tên đàn ông thật mệt mỏi ( tôi ngồi ngoài cửa nhìn lên trời) khi nào về mình cũng phải đi tìm tình yêu đích thưc cho đời mình mới được…đi ra bên hồ ngồi nằm ra bãi cỏ…dưới hồ có chiếc thuyền 1 người đang chèo …đi qua tôi gọi với …

_Chào bạn ( 1 người mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai) bạn đi đâu vậy ( k thèm nhìn vẫn chèo tôi cay cú đi vòng ra sau chặn ở bến trước thuyền vừa đi qua tôi nhẩy 1 phát lên thuyền)…này kiêu nó vừa vừa thôi thêm bạn thêm vui việc gì phải sống với nhau như thế…đằng ấy ten gì ( tôi ngồi sụp xuống thì người này đứng lên rất cao lớn)…ô sao mình hỏi k trả lời vậy

_Nói đi ( giọng ồm ồm)

_Đằng ấy đi đâu vậy ở cung nào thế

_Đi câu cá

_Ô thế nửa đêm có các để câu ư ( hỏi ngu ngày hay đêm khác gì nhau,người này bỏ cần câu da ngồi câu ( tôi đập mạnh vào tay) có biết làm vậy nếu bị bắt được thì sao không

_Vì thế nên cô đi đi nếu k muốn bị bắt

_Ầy người ta có câu cùng hội cùng thuyền cho tớ câu với ( vừa khuyên xong)…tôi ngồi câu mãi k dc con nào còn người bên cạnh xô đầy ắp cá…( tôi nhìn chẹp chẹp) sao cá hôm nay nó chạy ra hết đằng ý hay sao ý ( tôi xua xua mặt nước bên đó rồi cười tươi) chạy sang đây nào chị câu rồi chị thả mà ( ngồi hàng tiếng tôi kể cho ngươi bên cạnh đủ thứ chuyện) …i rắc bị chiếm rồi is phản loạn …người bên cạnh k nói 1 câu nào rồi tôi ngáp ngắn dài ngủ gật gù rồi tựa bộp vào vai ngủ ngon lành ( tay vẫn cầm cần câu)…đến sáng bật dậy thấy vẫn nằm trên thuyền…chết cha ai thấy thì xong ( tôi vội vã đi lên 1 xô cá vẫn còn nguyên đa số đã chết,tiếc của nên tôi sách về )…vừa về cung thấy Trâm hai mắt thầm quầng

Trâm: Đêm qua cậu đi đâu vậy

_Mình đi câu cá

_Gì trong cung ai cho câu

_Suỵt cá ngon thế này phí lắm ( Thấy cúc đi qua tôi gọi) cúc ơi lại đây

cúc: Dạ tiểu thư căn dặn gì ạ

Trâm: Này sao lại gọi HĐ là tiểu thư

_Uk sao lại gọi tớ là tiểu thư vậy ( cúc ấp úng nhìn tôi k nói nên lời)

Cúc: Tiểu thư sao vậy

_Thôi chắc lại trêu rồi này đi làm cá này cùng mình đi rán ròn lên chấm mắm ngon lắm

Trâm: Ơ mà cá ở đâu mà cậu ăn có nguồn gốc k

_Hằng ngày cậu thải cho nó ăn đấy yên tâm cá sạch ngon bh đi làm thôi….

(N): Thành đang đứng cho Như Ý gài áo

Như Ý: Đêm qua em ngủ ngon lắm cám ơn anh

_Ta đi đây ( Thành quay đi lạnh nhạt)…Như Ý đứng nhìn Thành lòng buôn trĩu

_Người vẫn vậy trong lòng người có chỗ dành cho em không ?dù chỉ 1 chút thôi …

Tôi và Cúc đi lọc cá rồi rán ròn

Cúc: Tiểu thư đã nói chuyện với Điện Hạ chưa ( tôi cười ngặt ngẹo)

_Chuyện gì mình nói chuyện dc á ( Cúc đứng yên tôi đạp tay) chú ý đi k cháy kìa

_Tiểu thư sao vậy

_Này đừng gọi tiểu thư nếu k Trâm chanh lòng đấy lộ ra ngoài sẽ bị phạt đấy nên đừng gọi m vậy nữa…

_Thật sự k hiểu nổi tiểu thư nghĩ gì nữa

_Thôi tập trung đi rán vàng mới ngon ( xong tôi pha mắm tỏi Trâm bên ngoài gọi)

Trâm: Xong chưa thơm quá

_rồi vào chén đi ( tôi cúc và Trâm ngồi ăn ngon lành)

Trâm: Nhanh k nhà bếp đến chạy k kịp đâu

Tôi: Thì phải từ từ k hóc xương

Cúc: Tiểu thư lấy đâu lắm cá vậy

_Đã bảo câu mà nị

_Tiểu nhân k tin người câu dc

_Ô hay sao k tin

Trâm: đúng rồi cậu thì làm dc gì

_Thế hai ngươi đừng ăn nữa bảo câu rồi mà

Trâm: Cá trong cung này người thường k câu dc đâu

cúc: Đúng vậy em nghe nói rất hiếm ng câu dc cá trong cung

_Thé hai ngươi đang ăn gì đứng vớ vỉn nữa ăn đi ( cúc và Trâm gãi đầu)…Ăn xong tôi dậy Trâm và Cúc mấy môn võ dưỡng sinh ở thế giới của mình

Trâm: Này mấy bài này chỉ các cụ thôi

_Vớ vẩn lưu thông khí huyết cứ làm đi ( Đi qua cung Trâm Tiên ghé vào)

Tiên: Náo nhiệt nhỉ tớ lại đi dậy chủ,chủ ngu dốt đến mức nào vậy

Trâm: Có việc gì?

_À đi dạo cho cơ thể khoẻ mạnh để tối nay hầu điện hạ ,bên chính cung vừa báo ( Tiên đi qua huých vai Trâm đi lướt qua)…

Cúc: Trâm tiểu thư xin đừng buồn rồi sẽ đến lượt người thôi…

Trâm: Ta buồn chứ ngay cả tối qua người cũng k chọn ta…

_Thôi nào cô ta qua để báo cho cậu biết là cô ta dc ân sủng và cứ mỗi lần vậy cậu lại tự buồn sao

_Mình…đã cố k buồn nhưng

_Nhưng nhị gì đi thả diều đã thế cho máu cậu yên tâm trong 1 tháng ở đây mình sẽ toàn tâm toàn ý giúp cậu trở thành ng đàn bà tuyệt nhất trong mắt điện hạ ( Cúc với tay tôi)

Cúc: Tiểu thư k ghen nữa ạ

_ô ghen gì mình có dc chọn đâu ,m biết nhan sắc có hạn mà ( tôi cươi rồi đi trèo lên cây)….

Trâm: Này làm j vậy

_Thám thính Tiên đang ở vĩ tuyến 13 cô ta đang thả diều chắc chắn lát nhà vua sẽ đi qua

Trâm: Thì sao

Cúc: Ý tiểu thư HĐ là người cũng nên qua đó thả diều

_Chuẩn rồi giờ con diều của chúng ta sẽ có kí hiệu đặc biệt ( tôi lấy bút vẽ vẽ) xong rồi đẹp k( Cúc nhìn Trâm)

Trâm: Đây gọi là vẽ à ( 1 hình hai con bồ câu chu mỏ vào nhau) nhìn k ra còn chim trông hơi dị dạng

_Thế là đẹp rồi nào đi thôi ( ra tới nơi tôi kéo diều chạy để cho diều lên)…chạy đến thụt cả xuống hồ …

cúc: kìa tiểu thư cẩn thận ( tôi bò lên nhìn Trâm đang chạy theo con diều mà lòng thấy vui)

Cúc: Tiểu thư đã khác xưa tiểu thư k còn ghen nữa ,giờ còn đi giúp tú nữ khác lấy lòng vua nữa chứ

_Hâm thế mình là bạn mà cần giúp nhau mà thúi quá ngã xuống hồ mà sao thúi thế nhỉ,ở lại vs Trâm nhé mình về tắm đã ( Tắm xong ra tôi thấy Trâm vẫn đứng còn Tiên đang bảo người hầu thả diều cô ta thì đang ngồi uống trà)

Trâm: Mãi điện hạ chưa tới nhỉ

Cúc: Chắc vẫn chưa xong vc đó thôi cố chờ thêm chút nữa…

(N): Thành đang ngồi ban luận tại hoa viên thấy những cánh diều liền nhìn

Quan: Cánh diều phượng hoàng chắc của Hoàng Hậu thật đẹp như người vậy

Quyên: Còn cánh diều cánh bướm xinh kia chắc là của Tiên tiểu thư còn cánh diều ( các quan căng mắt ra nhìn xem hình vẽ là con gì)

Quan: Còn cái kia là hình ( Quyên e hèm)

QUYÊN: Chúng thần ngu dốt k nhìn ra đó là hình gì mong người chỉ dậy

_Ta cũng không biết ( câu nói khiến các quan ngạc nhiên Thành cười nhẹ)…

Tôi và Cúc thay nhau ăn cóc gọt chấm muối

Trâm: cho mình ăn với

_Cố mà giữ cho diều bay cao đi ăn cóc mặt có mụn đấy đừng ăn

_Thế đừng ăn trước mặt mình nữa thèm lắm ( tôi và Cúc cười gian xảo)

_Ăn không qua đây ( Trâm chạy ra diều hạ thấp mắc vào cây)

_Chết rồi ( Thấy Tiên ra cầm diều là biết vua sắp đến)…chắc Điện Hạ sắp đến rồi làm sao đây?

_Bình tĩnh đi nào m lên lấy cho ( tôi trèo lên cây)

Cúc: Tiểu thư cẩn thận

_Đừng có ăn hết cóc đấy

Trâm: Dc rồi đồ tham ăn cẩn thận đấy ( lên đến cây tôi gỡ gỡ mãi cành cây đập xước chảy cả máu tay)…

_Sao khó gỡ vậy nhỉ rối quá ( tôi cứ hì hục bên trên mà k để ý bên dưới)…này có khi phải cắt thôi để xuống lấy kéo ( tôi trượt chân ngã từ trên xuống tôi nhắm tịt mắt…quả này lại bó bột mất ( bịch rơi xuống tôi thấy êm êm k đau …mở mắt ra tôi nuốt nước bọt mặt sợ k còn giọt máu là hoàng đế đang bế tôi trên tay)…tóc người bay trong gió tiếng dây gài áo ngài kêu nhẹ ,,,giây phút đó tôi thấy tim đập rất nhanh liên hồi…( mọi người xung quanh k ai dám ngẩng đầu lên )…người đó nhìn thẳng vào tôi 1 lúc rất lâu …) tiểu…tiểu nhân xuống được không ( tôi nói nhỏ anh ta đặt xuống rồi quay đi)…

Quyên: Mấy đồ quỷ cẩn thận chứ may có người k cô tan xác rồi đấy ( ấn trán tôi)…

Trâm: May quá tưởng cậu ngã quả đó nhập viện luôn chứ

_Tim tớ còn đơ như sắp nhập viện đây

_Uk được người bế mà ước gì lúc đó tớ ngã

_Thôi đi suýt chết đây về thôi

Tiên: Con nhỏ kia cố tình đúng k làm sao có chuyện ngã đúng lúc người đi tới nvay dc

Trâm: Đừng hàm hồ …

Tối đó về tôi đi tắm mà cứ nghĩ đén khoảnh khắc người đó,ông ta đẹp trai thật bảo sao các cô tranh nhau hôm nay mới nhìn tận mặt gần vậy mà sao m lại có cảm giác quen đến vậy nhỉ (tôi gõ đầu) mình lại tự ảo tưởng rồi…xong xuôi tôi đi ra thấy Trâm và Cúc đang chơi bài

_Có hai ngừoi mà chơi bài gì vậy mà Cúc bh sang cung này ở luôn hả

Trâm: Mình xin cho cúc về bên này luôn Tiên còn 5 người hầu mình có 2 nên họ đồng ý luôn..

_Mình có trò này nhọ nồi chơi không

_Là sao

_Lấy bột kẻ lông mày của cậu đi chơi thua bôi mặt chứ chơi xuông k máu

_Được đấy ( chúng tôi bôi chi chít mặt nhau người bị bôi kín cả cổ là tôi)…đang chơi có người báo

Thượng Cung: Tiểu nhân là người bên chính cung điện hạ mời Trâm tiểu thư qua đó ạ

Trâm: chêt rồi xoá sao đây

_Bình tĩnh nào tẩy trang đi ( tôi và Cúc mỗi ng 1 chân 1 tay giúp cho Trâm )…xong xuôi cúc đi theo Trâm

Cúc: Tiểu thư HĐ nghỉ đi ạ để em đi theo dc rồi…tôi lại ra bờ hồ ngồi thở dài nhìn lên trời than thân trách phận…khi về sẽ nhớ mn ở đây lắm đây…tiếng chèo thuyền tôi bật dậy cười

_A bạn ơi ( kb trai gái) đằng ấy trai hay gái để tớ tiện xưng hô ( trèo đi thẳng tôi với nhẩy lên thuyền) hôm qua xô cá ý tớ đem về rán hết lên rồi chấm mắm tỏi đặc sản đấy ngon lắm ( tôi cười tươi)…mà sao cứ đôi mũ vậy k muốn mình biết mặt à cậu ở cung nào vậy ( hỏi nhiều chợt ng đó giật con cá mạnh lên tôi giật mình) ôi cá to quá con này nấu canh ( tôi gỡ gỡ rồi cười khi thả cần xuống nước tôi thấy mặt quên chưa rửa vẫn đen kịt vết bị bôi tôi vội ngồi yên ,người đó đứng lên) đừng đến đây đừng lại gần ( tôi với tay định trèo lên bờ thì tiếng Lính đi tơi) chết rồi có lính ( tôi quay lại đẩy người đó rất nhanh ùm xuống hồ mũ tuột ra)…giây phút rơi nước tôi nhận ra đó là vua…điện…điện hạ ( tôi vội quay đi anh ta kéo tay nấp dưới mạn thuyền Lính đi qua tôi nín thở) phải nín thở nếu k họ phát hiện à tiểu nhân quên mất là người mà sao họ dám làm gì ( né lảng lảng)…anh ta cứ chống tay vào mạn thuyền nổi trên mặt nước cư vậy nhìn nhau…tôi thì mặt chi chít vết nhọ vội kì kì…anh ta vụt biến mất ngay trước mặt tôi…tôi vội xấp nước vào mặt…mình mơ à vưa đứng đây mà…

(N): Thành trở về cung Quyên đã chờ sẵn

Quyên: Người sao vậy sắc mặt người k tốt

_Cô ta còn ở đây lúc nào sẽ khiến ta bối rối ta thấy khó chịu khi găp cô ta ( Thành nhẩy ùm vào bể tắm và k nổi lên)

_Đến tiểu nhân cũng k biết dc lòng người nghĩ gì?kí ức ng đã lấy đi vì k muốn cô gái đó nghĩ tới người còn tại sao người lại muốn giữ lại kí ức vs cô ý mà k xoá đi…

---------