Hôm nay là kì thi cuối cấp ba của Vũ Tuyết Nhi và Trần Ngọc Liên. Vũ Tuyết Nhi đưa Trần Ngọc Liên về nhà chơi và cũng là lần đầu tiên cô đưa bạn bè về ra mắt gia đình.
Gia đình cô rất hiếu khách nên là tiếp đón Trần Ngọc Liên như người trong nhà. Hạ Vy hôm nay ở nhà chuẩn bị bữa trưa cho cô cũng không đoán được cô sẽ đưa bạn về chơi.
Vũ Tuyết Nhi từ bên ngoài đi vào nhìn Hạ Vy vui vẻ nói:
_ Mẹ ơi, hôm nay con dẫn bạn về chơi ạ! Mẹ làm thêm vài món nha mẹ!
_ Tiểu Nhi đưa bạn về chơi sao? Để mẹ kêu quản gia chuẩn bị thêm. Con đưa bạn về phòng chơi đi, mẹ chuẩn bị hoa quả với nước trái cây đem lên cho con.
_ Con cảm ơn mẹ.
Đưa Trần Ngọc Liên về phòng, lúc đi ngang qua phòng của Vũ Minh cô thấy anh hôm nay không đến công ty, cửa phòng không đóng chặt, cô đưa tay mở cửa hỏi chuyện:
_ Anh hai, hôm nay anh không đi làm ạ?
Vũ Minh nghe thấy tiếng động ngó ra cửa, thấy Trần Ngọc Liên đứng phía sau Vũ Tuyết Nhi thì hỏi:
_ Đưa ai về thế hả?
_ Bạn thân của em, Trần Ngọc Liên.
Vũ Minh nhìn lướt qua Trần Ngọc Liên rồi đi đến chỗ Vũ Tuyết Nhi hỏi tiếp:
_ Từ bao giờ mà em có bạn thân vậy?
_ Mặc kệ em, Tiểu Liên mình về phòng thôi.
_ Em chào anh.
Trần Ngọc Liên lễ phép chào Vũ Minh rồi theo sau Vũ Tuyết Nhi về phòng. Vũ Minh đứng hình mất năm giây, cũng không ngờ đến là Trần Ngọc Liên sẽ chào hỏi anh, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Một tiếng sau. Vũ Tuyết Nhi và Trần Ngọc Liên được người làm gọi xuống dùng bữa trưa, Vũ Minh cũng góp mặt.
Vũ Minh chẳng muốn quan tâm đến Trần Ngọc Liên nhưng lời chào lúc nãy cứ mỗi khi gặp cô nó lại vang vẳng trong đầu anh một cách khó hiểu. Hạ Vy nhìn Trần Ngọc Liên hỏi thăm:
_ Tiểu Liên, con là bạn của Tiểu Nhi nhà bác bao lâu rồi?
_ Dạ mới đây thôi ạ! Tụi con học cùng khóa đó ạ!
_ Vậy thì con giúp đỡ Tiểu Nhi nhà bác nhiều chút nha, con bé nó còn khờ dại ít giao lưu kết bạn, con là người đầu tiên được nó đưa về đó.
_ Vâng ạ!
Vũ Tuyết Nhi thấy Vũ Minh chẳng nói câu nào thì thắc mắc hỏi:
_ Anh hai, sao hôm nay anh im lặng vậy? Món ăn hôm nay không hợp khẩu vị à, hay là ăn không trôi?
_ Không có gì, chỉ là một chút chuyện nhặt thôi.
Cứ thế Trần Ngọc Liên được Vũ Tuyết Nhi đưa về nhà chơi nhiều hơn, Trần Ngọc Liên cũng đã quen dần với nó. Vũ Minh thì không muốn quan tâm đến Trần Ngọc Liên thì lại cứ nhớ hoài hình ảnh đầu tiên gặp nhau.
Hôm nay cô đưa Trần Ngọc Liên về chơi nhưng lại bị Hạ Vy bắt đi siêu thị cùng nên Trần Ngọc Liên phải ở lại Vũ gia một mình chờ cô. Vũ Minh thấy Trần Ngọc Liên ngồi nghịch điện thoại một mình ở phòng khách thì đi đến hỏi:
_ Tiểu Nhi đâu mà em ngồi đây một mình?
_ À, cậu ấy cùng bác gái đi siêu thị mua ít đồ rồi ạ? Anh tìm cậu ấy có việc sao?
_ Không có. Em có muốn lên sân thượng chơi một chút không?
Vũ Minh là đang tìm cách dụ con gái nhà người ta đây mà. Từ lúc mà không muốn để ý cô nhưng lại càng nhớ hơn thì anh biết cô đã câu hồn của anh mất rồi.
Trần Ngọc Liên thì đã thích anh từ khi thấy tấm hình gia đình được lưu trong máy của Vũ Tuyết Nhi. Lần đầu gặp mặt cũng không tự nhiên mà có, cô nghe Trần Thiên Dương anh hai của cô nói là Vũ Minh hôm đấy không đi làm, nên đã nài nỉ Vũ Tuyết Nhi đưa cô về nhà chơi.
Trần Ngọc Liên nghe câu hỏi bất ngờ của Vũ Minh thì chẳng biết nên trả lời thế nào, cũng không nghĩ anh lại chủ động hỏi cô như vậy. Cô nhìn anh gật nhẹ đầu rồi bước theo sau lên sân thượng.
Không khí trong lành khiến cho đầu óc thư giãn, Trần Ngọc Liên đi đến gần lan can nhìn ngắm thành phố phía xa. Vũ Minh từ từ tiếp cận hỏi thăm tình hình:
_ Chuyện học hành ổn chứ? Có khó khăn gì không?
Ủa khoan, hai người là lần đầu nói chuyện với nhau mà lại hỏi thăm về chuyện này rồi, Vũ Tuyết Nhi mà biết được chắc chắn sẽ tức đến ói máu mất thôi.
_ Bình thường thôi ạ. Mà sao anh vẫn không tìm chị dâu cho Tiểu Vũ, cậu ấy hay nhắc về anh với em nhưng vẫn không hài lòng về chuyện anh chưa có bạn gái.
_ Chưa tìm được cô gái thích hợp thôi.
_ Vậy bây giờ có chưa? Anh xuất sắc như vậy chắc chắn cô gái anh chọn sẽ là người xuất sắc không kém.
_ Phải, cô ấy xuất sắc, xinh đẹp lại hiểu chuyện, có lẽ cô ấy là người đầu tiên khiến cho anh rung động.
Một chút nhói trong lòng nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, nụ cười vẫn nở trên môi, giọng nói thì có chút thay đổi.
_ Vậy tại sao anh vẫn chưa nói cho chị ấy biết là anh thích chị ấy, biết đâu chị ấy cũng thích anh.
_ Anh có thể sao? Anh sợ cô ấy không chấp nhận anh.
_ Anh không thử thì sao biết được.
Vũ Minh không nhìn cô, anh mắt cưng chiều hiện rõ, nụ cười dịu dàng khiến cô phải ganh tị nhưng chẳng thể làm gì, giọng nói của anh lại bất ngờ vang lên đánh tan dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu cô:
_ Người con gái ấy là em.
Chỉ vỏn vẹn sáu từ nhưng ý nghĩa lại sâu sắc, cô đứng hình trước làn gió mát đang thổi vào mặt cô, chẳng dám đối diện với anh muốn chối bỏ nhưng lại chẳng thể làm được. Anh kiên nhẫn nhìn cô chờ câu trả lời, ánh mắt cưng chiều lúc nãy lại hiện lên.
Trần Ngọc Liên chẳng biết nên nói gì chỉ biết lấy điện thoại ra bấm gì đó rồi đưa vào tay anh ý muốn cho anh xem. Vũ Minh nghe lời nhìn vào màn hình, hiển thị ba trăm lẻ năm ngày thích một người, dòng chữ bên dưới hiện tên của anh, Vũ Minh vui mừng ôm chặt cô vào lòng, giọng nói vang lên đều đều bên tay cô:
_ Không ngờ em lại thích anh lâu như vậy, khi nào tốt nghiệp chúng ta cưới nha em.
Ủa, mới có yêu nhau mà anh tính đến chuyện cưới sinh luôn rồi á? Tuy hơi đường đột nhưng người làm tác giả như tui lại thích điều đó!
Trần Ngọc Liên không lường trước được anh sẽ nói như vậy nhất thời chẳng hiểu rõ là mình nên vui hay buồn. Hành động tiếp theo của anh lại khiến cô càng bất ngờ hơn, anh đang hôn cô, một nụ hôn trao cho người mình yêu, nhẹ nhàng mãnh liệt nhưng không hề có du͙© vọиɠ.
Tình yêu của hai người cứ thế được nở hoa, giấu gia đình, giấu luôn Vũ Tuyết Nhi, một tình yêu không công khai nhưng lại bền vững, một tình yêu nhẹ nhàng không bị ngăn cản, hạnh phúc viên mãn.