Tôi Nhặt Được Tổng Tài

Chương 42: Bị bắt cóc.

Sau hơn một tuần, Vũ Tuyết Nhi được vệ sĩ của Nam Phong theo sau bảo vệ khiến cô mất đi tự do, cũng vì thế mà người của Mạc Tuấn Hiên không thể nào hành động được.

Quá mệt mỏi, đám người của Mạc Tuấn Hiên muốn bỏ luôn cả nghề, làm ăn gì mà một tuần không hoàn thành nhiệm vụ, tiền đặt cọc trước cũng bị tiêu xài hết. Qua đến ngày thứ mười, họ đến tìm Mạc Tuấn Hiên bàn chuyện, tên cầm đầu được mọi người gọi là Hắc Hổ, vì hắn vừa đen mà trên mình còn xăm hình con hổ nên có tên như vậy.

_ Mạc thiếu, chúng tôi không thể bắt được người anh muốn. Bên cạnh cô ta có rất nhiều vệ sĩ theo sau, không thể hành động được.

Mạc Tuấn Hiên tức giận đập mạnh xuống bàn, đứng lên chỉ tay vào từng người nói lớn:

_ Các người làm ăn như vậy sao? Có một chuyện cỏn con là đi bắt một người phụ nữ về cũng không xong là sao hả?

_ Nhưng đám vệ sĩ đó là những người được tập luyện rất nhiều, từng ấy người bọn tôi sao có thể đấu lại?

_ Nói tới nói lui thì là do thiếu người, không sao các người thêm người tôi thêm tiền. Trước kia là một triệu, bây giờ thì gấp đôi là hai triệu.

( Mọi người ơi, từ trước đến giờ mình luôn dùng tiền Trung Quốc nha, nên là có thắc mắc gì thì các bạn cứ tra gg nhá, mình dựa theo gg để tính tiền Việt Nam sang Trung Quốc thôi!)

_ Chuyện này...., được, chúng tôi sẽ cố gắng đem người về cho anh.

_ Nếu các người làm tốt thì tôi nhất định sẽ thưởng thêm.

_ Cảm ơn Mạc thiếu, chúng tôi đi trước.

Hắc Hổ dẫn đàn em đi mất, Mạc Tuấn Hiên ngồi lại xuống ghế suy nghĩ giây lát, hắn đột nhiên cầm lấy ly rượu đặt trên bàn đập mạnh rồi nói:

_ Mạc Tuấn Hưng, anh dám bán đứng anh em, báo tin cho Nam Phong biết. Anh đợi đó, khi nào tôi thành công thì anh sẽ là người đầu tiên tôi lật đổ.

Cơn tức giận ngày càng lớn, cầm lấy chai rượu vang uống cạn. Say xỉn lăn ra ghế ngủ mất.

Vũ Tuyết Nhi đã mười ngày không thể nào tự do với đám vệ sĩ cứ bám đuôi kia, đuổi thế nào cũng không đi. Cô cứ mỗi ngày đều năn nỉ Nam Phong cho mình tự do dù chỉ một ngày thôi cũng được, nhưng cho dù cô có ra biện pháp mạnh như uy hϊếp anh ngủ sofa anh cũng chẳng lây động dù một chút.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Vũ Tuyết Nhi vẫn ngồi ở văn phòng mè nheo làm phiền anh làm việc.

_ Ông xã, anh cho em tự do một ngày thôi cũng được. Anh nhìn xem, mấy hôm nay đã có ai khả nghi cố tình tiếp cận em đâu.

_ Đó là do em có vệ sĩ bên cạnh, nếu như không có thì ngay ngày đầu đã xảy ra chuyện rồi.

_ Vậy anh cho em đi cùng Tiểu Liên nha? Cậu ấy có võ, có thể bảo vệ được em?

_ Em...., chỉ được buổi chiều thôi đó?

_ Tuân lệnh ông xã.

Nói rồi cô chạy đi mất, nếu không ở lại một lát anh lại đổi ý thì lại toang. Trần Ngọc Liên đến đón cô, đưa cô thẳng đến Trung tâm lớn nhất thành phố S.

Nam Phong vẫn không yên tâm nên đã cho người theo sau nhưng không để cho cô biết.

Vũ Tuyết Nhi được Trần Ngọc Liên dẫn đến khu ăn uống, nào là bánh ngọt, nước uống, đủ loại mà khiến cho bọn con gái phải phát mê, cũng đủ khiến bọn họ tăng cân liên tục nha!

Ăn uống no say thì cũng đã hơn ba giờ chiều, Vũ Tuyết Nhi cùng Trần Ngọc Liên đến phố đi bộ gần đó để thay đổi không khí.

Phố đi bộ lúc chiều cũng khá là đông nên đám người Hắc Hổ cũng tiện hành động. Người của Nam Phong cũng chẳng dám đi gần vì sợ cô phát hiện sẽ khiến cô mất vui, nhưng đi quá xa thì cũng chẳng được.

Hắc Hổ đến bắt chuyện với Vũ Tuyết Nhi và Trần Ngọc Liên, hỏi đông hỏi tây nhằm đánh lạc hướng.

_ Xin chào, tôi là người của thành phố bên cạnh vừa đến, không rành đường cho lắm. Hai cô cho tôi hỏi trung tâm thành phố nằm ở đâu vậy?

Nhìn cách nói chuyện thì không giống người xấu nhưng hình xăm trên người hắn khiến cô sợ hãi lùi vài bước. Biết nỗi sợ của bạn mình, Trần Ngọc Liên đưa tay choàng qua tay của cô kéo sát vào người mình, rồi chỉ tay về phía trước nói:

_ Phía trước hai trăm mét rẽ phải.

_ Vậy phía này là đến đâu?

Hắn chỉ theo hướng ngược lại, Trần Ngọc Liên cũng vì thế mà nhìn theo nên đã mất kiểm soát, hắn đưa tay chụp lấy người Vũ Tuyết Nhi kéo lên chiếc xe bên cạnh. Hành động bất ngờ khiến Trần Ngọc Liên trở tay không kịp, đám vệ sĩ gần đó chạy theo nhưng đã không kịp.

Chiếc xe lúc nãy đã đi dần vào phố đi bộ, người đi đường cũng bức xúc nhưng không thể làm được gì.

Trần Ngọc Liên hoảng hốt chạy vội theo sau chiếc xe nhưng không đuổi kịp, lấy điện thoại gọi ngay cho Nam Phong báo tin. Người phía bên kia rất nhanh đã bắt máy.

_ Alo?

_ Nam Phong, Tiểu Vũ bị bắt đi rồi! Tôi không kịp trở tay vệ sĩ thì theo quá xa không thể cản lại kịp.

_ Xe chạy theo hướng nào?

_ Chạy theo hướng ngoại ô, không rõ sẽ điểm đến.

_ Gọi báo cho Vũ Minh, tôi kiểm tra định vị trên người cô ấy.

Khi lên xe, Vũ Tuyết Nhi đã bị đánh ngất, cột tay và dán miệng lại. Bọn người Hắc Hổ vui mừng vì nhiệm vụ lần này đã hoàn thành.