Tôi Nhặt Được Tổng Tài

Chương 33: Ăn mặc quá đơn giản.

Vũ Tuyết Nhi sau khi nhận được tin báo của Nam Phong về Mạc Tuấn Hiên thì vui vẻ rủ Trần Ngọc Liên đi mua sắm. Ít khi Vũ Tuyết Nhi lại chủ động như vậy, Trần Ngọc Liên cấp tốc chạy đến điểm hẹn.

Vũ Tuyết Nhi đến trước, đang ở khu mua sắm, vào một cửa hàng gần đó xem đồ nhưng lại bị nhân viên cản lại vì cách ăn mặc hôm nay của cô quá đơn giản.

Một chiếc váy đơn giản từ trên xuống dưới, không hoa văn cầu kỳ, không phải hàng hiệu vì chiếc váy này đơn giản cô thích nên mua. Tuy cô là tiểu thư nhưng ít khi bỏ tiền ra mua hàng hiệu ( Vì mẹ chị kinh doanh hàng hiệu nha!!!)

_ Cô không thể vào.

Người nhân viên đứng ở cửa chặn lại không cho cô vào, nhìn từ trên xuống dưới, cô nghĩ đây là nhân viên khinh thường người khác, chỉ muốn tiếp những người có thân phận cao quý.

_ Tại sao tôi không thể vào?

_ Cô nhìn lại mình đi, ăn mặc thì đơn giản, chẳng biết trong túi đã có nổi năm trăm chưa nữa, không chừng vào xem rồi lại đi ra.

Cô ta nhìn Vũ Tuyết Nhi cười khinh thường, chẳng thèm nể nang ai mà nói thẳng. Để ý bảng tên được treo trên áo cô ta, Vũ Tuyết Nhi không thua kém đáp trả:

_ Tên cô, Thanh Nguyệt? Cô có tin tôi...

_ Chị, tôi đưa chị vào xem đồ nha?

Một nhân viên khác chạy ra, khuôn mặt ngây thơ trong sáng, trên môi nở nụ cười tươi nhìn Vũ Tuyết Nhi hỏi. Vẫn như vậy, nhìn tên của cô gái trước mặt rồi trả lời:

_ Bảo Dung? Cô ta nói tôi không có tiền, thì cô tiếp tôi làm gì?

_ Khách hàng là thượng đế, khách đến thì tiếp mua hay không là việc của khách, cũng không thể ép buộc.

_ Cô đang nói cái gì thế hả? Tôi nói không tiếp cô ta, cô là người mới đến có tin là tôi nói với quản lý đuổi cô không?

Thanh Nguyệt lớn tiếng uy hϊếp Bảo Dung, tuy lo lắng sẽ mất đi công việc này nhưng vẫn muốn tiếp Vũ Tuyết Nhi.

_ Vậy chị chờ tôi tiếp xong vị khách này rồi hẳn đuổi tôi được không?

_ Hứ, tùy cô, nhưng sau khi làm xong thì tự cuốn gói đi đi nha? Để tôi xem cô ta mua được thứ gì đắc giá?

Nói rồi Thanh Nguyệt rời đi, Bảo Dung bước đến gần Vũ Tuyết Nhi cúi người rồi đưa một tay ra mời:

_ Chào quý khách, xin chào đến với cửa hàng chúng tôi.

_ Cô không sợ mất việc sao?

_ Trước khi đi làm, tôi đã hứa là khách hàng cho dù là người khách có tính cách như thế nào thì cũng là khách, không thể thay đổi được số phận.

_ Yên tâm, cô sẽ có công việc mới do tôi giới thiệu, còn bây giờ thì đợi bạn tôi đến được không?

_ Được, tôi chờ cô.

Vừa dứt lời Trần Ngọc Liên đã chạy đến gọi tên cô:

_ Tiểu Vũ, đợi mình lâu không?

_ Đến trễ rồi, vừa có kịch.

_ Mình đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?

Vũ Tuyết Nhi dùng tốc độ nhanh nhất có thể kể lại cho Trần Ngọc Liên nghe, tức giận nhìn về phía Bảo Dung nói:

_ Cô yên tâm, hôm nay tôi sẽ cho cô ta biết mặt, vào thôi!

Đi vòng quanh cửa hàng, Trần Ngọc Liên và Vũ Tuyết Nhi lấy hết món này đến món khác, Thanh Nguyệt từ xa thấy liền đi mỉa mai:

_ Đừng lên mặt nữa, lấy nhiều quá lát ra tính tiền lại không có tiền để trả đấy!

_ Bảo Dung, ra tính tiền thôi!

_ Vâng, mời đi bên này.

Ra bàn thanh toán, Vũ Tuyết Nhi lấy trong túi ra chiếc thẻ đen vô hạn của Nam Phong đưa cho cô lúc trước, Thanh Nguyệt thấy chiếc thẻ đen trong truyền thuyết rất ít người sở hữu liền đi đến giành lấy máy tính tiền trên tay của Bảo Dung rồi nở nụ cười công nghiệp nói:

_ Quý khách để tôi tính tiền cho, cô ấy vừa mới đến không rành về mặt hàng.

_ Được, cô tính tiền nhưng tiền hoa hồng sẽ cho Bảo Dung.

_ Cô...

_ Thế nào?

Trần Ngọc Liên mạnh miệng đáp trả, Thanh Nguyệt tức giận bỏ đi, Bảo Dung đưa trả lại thẻ cho Vũ Tuyết Nhi rồi gói hàng.

_ Khi nào nghỉ việc?

_ À dạ? Em thanh toán xong nghỉ luôn ạ!

_ Vậy cô theo tôi, tôi giới thiệu việc mới cho cô.

_ Có làm phiền chị không?

_ Không phiền, tôi tên Vũ Tuyết Nhi.

_ Vâng ạ, em vào thu dọn rồi ra ngay.

Bảo Dung vào trong thay đồ rồi cùng Vũ Tuyết Nhi đến Nam thị, còn Trần Ngọc Liên thì về trước. Cô đưa theo Bảo Dung vào gặp Tống Khải để sắp xếp công việc.

_ Thư kí Tống, cậu rảnh không?

_ Phu nhân, tôi rảnh.

_ Vậy cậu sắp xếp cho Bảo Dung một công việc phù hợp.

_ Bảo Dung? Ai vậy phu nhân?

_ Một người vừa gặp ở trung tâm mua sắm.

_ Được, cô theo tôi.

_ Vâng ạ!

Không nán lại thêm, Vũ Tuyết Nhi đến văn phòng của anh, thấy anh đang nói chuyện với đối tác nước ngoài qua cuộc gọi video thì cô nhẹ nhàng bước vào rồi đóng cửa lại, ngồi xuống ghế đợi anh.

Rất nhanh Nam Phong đã giải quyết xong công việc để dành thời gian cho cô. Bước lại ngồi bên cạnh hỏi thăm:

_ Hôm nay đi mua sắm có vui không?

_ Vui, em vừa tìm cho anh một nhân viên nữa nha!

_ Vậy sao? Phải là người đặc biệt như thế nào mới khiến em chú ý như vậy?

_ Hôm nay em đến trung tâm mua sắm nhưng em lại ăn mặc đơn giản, bị nhân viên khinh thường không cho em vào, thế là cô ấy đã đứng ra tiếp em lại bị cô ta uy hϊếp là cho nghỉ việc nhưng cô ấy vẫn chọn cho em vào mua nên là em đưa về đây!

_ Em không trừng trị cô ta?

_ Việc đó có Tiểu Liên lo.

_ Được rồi, không nhắc đến chuyện đó nữa! Chuyện của Mạc Tuấn Hiên em tình như thế nào?

Đưa tay lên sờ cằm ra dáng một người kinh doanh đang suy nghĩ về chuyện gì đó rồi nhìn Nam Phong nghiêm túc nói:

_ Anh em tương tàn.

_ Gửi video?

Gật đầu đồng ý rồi bưng ly nước lên nhấp một ngụm to, đặt xuống bàn nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó, Nam Phong thắc mắc hỏi:

_ Em tìm gì đấy?

_ Bánh, bánh của em đâu?

_ Tống Khải đem ra ngoài rồi!

_ Em muốn ăn.

_ Được, đợi anh đi lấy.

Đứng dậy đi ra ngoài lấy bánh cho cô, Vũ Tuyết Nhi ngồi lại một mình hơi chán nên cô ra ngoài ban công ngắm hoa. Nhìn những bông hoa nở rộ tươi tốt dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, chúng đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời.