Tôi Nhặt Được Tổng Tài

Chương 1: Chia tay : Bị cắm sừng hai tháng.

**Tại cổng siêu thị, một cặp đôi yêu nhau đang quằn co qua lại vì chuyện gì đó, bỗng nam nhân đó quát lớn vào mặt cô gái:

_ Chúng ta chia tay đi! Tôi nói em không hiểu hay là đang giả vờ không hiểu hả?

Lúc này cô gái đó bỗng im bặt chả nói được lời nào.

Cô là Vũ Tuyết Nhi con gái cưng của Vũ gia, còn người đang đứng trước mặt là bạn trai cô Mạc Tuấn Hiên, thiếu gia của Mạc gia ăn chơi xa đọa không màn tới việc gì cả! Còn công ty của Mạc gia thì do anh trai hắn quản lý.

Không cho cô có cơ hội trả lời, từ phía sau một cô gái ăn mặc hở hang bước tới ôm lấy cánh tay của Mạc Tuấn Hiên sau đó cất tiếng nói:

_ Anh giải quyết xong chưa? Em đợi anh lâu rồi đó!

Lời nói ỏng ẹo của ả ta làm cô phải gợn da gà, mà khoan cô ta chả phải là bạn thân của cô hay sao? Chỉ là đã nghỉ chơi từ lâu rồi, không ngờ trước kia chơi xấu cô bây giờ lại quay sang dụ dỗ người yêu của cô, lúc này cô mới lên tiếng phá tan bầu không khí giữa ba người.

_ Thì ra anh có người khác nên mới chia tay tôi? Được thôi, nếu như anh đã muốn chia tay thì chia tay thôi! Mà tôi nghĩ các người đã vụиɠ ŧяộʍ với nhau lâu rồi có đúng không?

Mạc Tuấn Hiên ngượng ngùng không biết nói gì nên quay đi còn cô tình nhân của hắn ta là Đường Thu Thảo lại ngông cuồng trả lời với cô:

_ Chỉ tại mày ngu nên không phát hiện ra thôi, tụi tao đã ở với nhau từ hai tháng trước rồi! Haha.

Nói xong cô ả cười lớn. Thì ra cô bị cắm sừng tận hai tháng?

_" Được lắm, các người dám phản bội tôi, thù này tôi nhất định sẽ trả lại."

Không muốn nán lại lâu cô bỏ lại một câu rồi đi mất.

_ Cô nên nhớ anh ta có thể phản bội tôi thì cũng có thể phản bội cô, chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Chúc hai người sớm ngày đôi ngã chia ly. Bye!

Nói rồi cô quay gót đi mất để lại một Đường Thu Thảo tức đỏ cả mặt. Lúc đi chưa xa cô có nghe Đường Thu Thảo hỏi Mạc Tuấn Hiên rằng:

_ Cô ta nói anh có thể phản bội cô ta thì cũng có thể phản bội em, có phải hay không?

_ Sao có thể chứ, tại cô ta nghèo với lại cộng thêm cái ngu ngốc như vậy thì sao có thể so sánh được với em chứ, có đúng không? Ngoan, anh chỉ thương mình em thôi. Đi, anh dẫn em đi mua sắm có chịu không?

Đường Thu Thảo có chút hài lòng gật đầu đồng ý.

......................

Lúc này tại quán bar, cô ngồi ở một góc tối uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cô muốn buông xuôi tất cả tại đây! Không ngờ người mà nói yêu cô theo đuổi cô mặc cho cô có từ chối, bây giờ lại nói lời chia tay mà một chút hổ thẹn cũng không có.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của quá khứ, thì cô bạn thân nhất của cô hay tin cô bị cắm sừng tận hai tháng liền tức tốc chạy đến. Gấp rút hỏi cô từ chuyện này đến chuyện khác, làm cô đang say men rượu cũng lập tức tỉnh ngay.

_ Tiểu Vũ, lúc nãy chuyện cậu nói trong điện thoại là sao? Cái tên Mạc Tuấn Hiên đó ngang nhiên dám cắm sừng cậu sao? Được lắm, yêu ai không yêu lại yêu người không ra gì đó! Lần này cậu nhất định không được bỏ qua đâu đó mình sẽ ở bên cạnh cậu.

Vừa nói cô bạn thân của cô là Trần Ngọc Liên vừa gật đầu chắc nịch nhìn cô đầy mong đợi, không cho cô trả lời Trần Ngọc Liên nói tiếp:

_ Đây, hôm nay mình tiếp cậu. Tối nay cứ chơi thoải mái mình theo cậu tới cùng, cạn ly.

Vừa nói Trần Ngọc Liên vừa cầm chai rượu rót cho cả hai rồi nâng ly cạn sạch. Cả hai ngồi uống đến gần nửa đêm bỗng dưng lúc này cô đứng dậy, đi thẳng về phía chiếc bàn ở góc tối. Thấy vậy Ngọc Liên đứng dậy theo sau vì sợ cô gặp chuyện, nhưng Ngọc Liên đã lầm cô không những không gặp chuyện mà còn làm cho chỗ bàn ba người đó chết lặng kể cả Trần Ngọc Liên.

Vũ Tuyết Nhi bất ngờ chỉ tay thẳng vào mặt của người đàn ông có ngũ quan hoàn mỹ trước mặt nói thẳng:

_ Soái ca đẹp trai, tôi nhìn trúng anh rồi! Chúng ta kết hôn đi!

Câu nói vừa dứt thì gương mặt của ai đó đã đen lại, thấy vậy cô không đợi anh có câu trả lời vội đi đến tự nhiên ngồi lên đùi anh, giọng nói trong trẻo lại vang lên lần nữa.

_ Anh tên gì? Tôi là Vũ Tuyết Nhi nhị tiểu thư của Vũ gia, anh lấy tôi rồi thì không phải sợ cái ăn cái mặc, không phải sợ ai ức hϊếp anh, tôi sẽ nuôi anh, có chịu không?

Không khí xung quanh trùng xuống, anh nhìn cô gái đang làm loạn trên người anh mà cong môi cười không nhanh không chậm đáp lại cô:

_ Tôi tên Nam Phong. Với lại tôi có thể mua đứt Vũ gia của em.

Càng nói nụ cười trên môi anh càng rõ hơn, còn hai người bạn đi theo anh thì ngạc nhiên mắt chữ a miệng chữ o không nói được lời nào. Lần đầu họ thấy cậu bạn lạnh lùng của họ có thể cười? Chuyện này có thể ghi vào trang bìa của lịch sử.

Còn Trần Ngọc Liên như không thể tin vào mắt mình! Tiểu Vũ nhà cô vừa chia tay với người yêu, bây giờ lại đang quyến rũ người được mệnh danh là giàu có và đầy quyền lực. Ngang nhiên muốn kết hôn với anh ta nữa chứ! Có nghĩ cô cũng không muốn nghĩ đến nhưng nó đã xảy ra ngay trước mắt cô.

Lúc này như đã nhận ra được điều gì đó cô đứng bật dậy lảo đảo nói:

_ Tiểu Liên có phải mình say rồi không? Chúng ta chơi tới đây thôi, về được rồi!

Chưa bước được hai bước cô đã bị bế bổng lên và nghe được người nào đó nói với hai người bạn bên cạnh:

_ Đưa cô gái đó về còn tôi đưa vợ về!

Nói xong quay lại nhìn cô cười rồi một đường đi thẳng ra bãi đỗ xe.