Cưng Sủng: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi

Chương 52: Đông Đông mất tích [3]

Ngay khi con dao toan cắm xuống cổ của Ngụy Đông, bỗng cổ tay của San Nhi bị ai nắn chặt lại ngay cản. Cô ta không thể xuống tay được đành tức giận quay mặt lại nhìn người ngăn cản mình.

Đó không ai khác chính là Thẩm.

Đương nhiên, người mà San Nhi liên lạc gọi đến là anh ta. San Nhi quen Thẩm cách đây 5 năm trước. Lúc đó, cô ta bị Hắc Viên lạnh nhạt đuổi đi thì tới quán bar uống rượu. Ở đó cô ta gặp Thẩm và xảy ra quan hệ với anh ta. Do không muốn Thẩm nói với ai về đêm đó để giữ hình tượng với Hắc Viên nên San Nhi mới ngấm ngầm làm theo mọi yêu cầu của anh ta. Tất nhiên, lợi ích mà Thẩm mang lại cho San Nhi khá lớn nên cô ta mới không ngần ngại hợp tác với anh ta với điều kiện không được hại tới tính mạng của Hắc Viên. Càng lún càng sâu vào giao dịch nên bây giờ cô ta không còn đường lui nữa. Bắt buộc phải hợp tác với Thẩm.

- Anh làm cái gì vậy? Thả ra... tôi phải gϊếŧ thằng oắt con này!

- Nó còn có giá trị!

Cuối cùng San Nhi cũng phải thỏa hiệp buông con dao xuống. Đưa mắt nhìn Ngụy Đông đang đau đớn ngồi trên ghế, bàn tay của Thẩm bất giác nắm chặt lại. Năm đó, anh ta lao xe đi tìm kiếm Ngọc Ly trong mưa cũng không thấy cô. Rất nhiều lần anh ta muốn sai người đi tìm kiếm cô nhưng sợ bị Wysa phát hiện ra. Phải nói rằng anh ta nhớ cô rất nhiều... tuy nhiên, thật không ngờ sau 7 năm anh ta biết cô lại có con. Mà ba đứa con này không ai khác chính là Hắc Viên. Thẩm hận không thể bóp chết thằng bé trước mặt mình ngay lập tức. Nhưng nghĩ lại dù sao nó cũng là đứa con cô sinh ra, giữ lại sẽ có có lợi hơn.

Ngụy Đông ngẩng đầu lên nhìn Thẩm. Do kiệt sức nên tình trạng hóa thú của Ngụy Đông dần biến mất. Thằng bé bây giờ yếu tới nỗi chẳng khác gì một người bình thường cả.

- Chú là ai?

Nghe thấy câu đầu tiên khi Ngụy Đông hỏi mình, Thẩm từ từ ngồi xuống nở nụ cười quỷ quái.

- Là người yêu của mẹ cháu.

- Chú với bà cô già này cấu kết hại tôi à?

- Không có chú vừa mới tới thôi.

Thấy cách trả lời nhẹ nhàng của Thẩm dành cho Ngụy Đông, San Nhi có chút khó hiểu.

- Thẩm! Anh bị điên à? Sao lại nhẹ nhàng với nó như thế?

- Cô cậm miệng cho tôi!

San Nhi lập tức ngậm miệng lại khi thấy Thẩm nổi giận. Con người anh ta qua mấy năm quen biết cô ta có chút hiểu rõ. Ngoài mặt là một bác sĩ tốt nhưng bên trong lại là một tên máu lạnh. Chính vì vậy, San Nhi mới rút ra được một điều rằng khi Thẩm tức giận thì sẽ phải biết điều ngậm miệng bảo toàn tính mạng.

Thẩm đưa tay xoa xoa đầu của Ngụy Đông. Sau đó hắn nhặt con dao dưới đất lên cắt một nhúm tóc của thằng bé. Một tên thuộc hạ nhanh chóng tiến lên cầm lấy nhúm tóc từ tay của Thẩm.

- Mang cái này đến cho Hắc Viên. Bảo với hắn muốn con trai hắn bình an vô sự thì hãy để Ngọc Ly một mình tới bờ sông phía Nam thành gặp tôi!

- Dạ!

Xong xuôi đâu đấy, Thâm đứng dậy bẻ đứt từng sợi xích trói chân tay của Ngụy Đông xuống. Sau đó anh ta nhấc thằng bé lên rồi quay người bước đi.

- San Nhi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Chỗ này chắc chắn đám thuộc hạ của Hắc Viên sẽ tìm thấy.

Nghe Thẩm nói vậy, San Nhi nhanh chóng đi theo anh ta rời khỏi. Khi chiếc ô tô của Thẩm chuyển bánh thì cũng là lúc người của hắn đổ xăng thiên rụi tất cả phía sau.

[...]

Thức đến sáng hôm sau mà chưa chợp mắt được khiến cơ thể của Ngọc Ly hết sức tiền tụy. Gương mặt của cô trắng bệch dường như thiếu sức sống vậy. Bảo bối của cô còn chưa có tin tức gì thì cô cũng chẳng có tâm trạng nghỉ ngơi.

Đưa cốc nước cho Ngọc Ly, Hắc Viên đưa tay vuốt nhẹ bên tóc của cô sang. Hắn cũng lo lắng cho Ngụy Đông chẳng kém. Nhưng thấy cô vì lo lắng mà ảnh hưởng tới sức khỏe bản thân mình thì hắn không nỡ đành lòng.

- Ngọc Ly, em uống chút nước đi cho đỡ khô cổ.

Cô nhận lấy cốc nước từ tay của Hắc Viên rồi đưa lên miệng uống từng chút một. Ngay đêm qua Hắc Viên đã đưa Ngọc Ly trở lại biệt thự của mình đợi tin tức. Hắn hầu như đã điều động hết tất cả thuộc hạ của mình đi tìm kiếm San Nhi cứu Ngụy Đông. Có vẻ như tay nghề của Leo dạo này lại có vẻ giảm xuống nên hắn mới sai thêm Tùy Ân đi cùng anh ta.

- Hắc Viên... Đông Đông của tôi sẽ không sao chứ? Thằng... bé mà... có mệnh hệ gì... tôi cũng chẳng muốn sống nữa...

- Được rồi, thằng bé nhất định sẽ không sao. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra với con trai của chúng ta đâu.

Hắn bây giờ tạm thời phải trấn an cô đã. Hắn biết Ngụy Đông đối với Ngọc Ly như cả mạng sống nên hắn dù bất cứ giá nào cũng sẽ mang thằng bé về.

Không gian dường như đang im lặng thì Leo cùng Tùy Ân hớt hải từ ngoài chạy vào. Trên tay của Leo cầm một chiếc hộp màu trắng nhỏ.

- Tìm thấy chưa?

Hắc Viên hỏi ngay.

- Chúng tôi theo tín hiệu đến địa điểm đó nhưng không thấy ai cả. Người của chúng ta phát hiện ra chiếc hộp này, bên ngoài có một tờ giấy kèm theo là gửi cho ngài.

Hàng lông mày của Hắc Viên hơi nhíu lại. Hắn cầm lấy chiếc hộp mở ra. Bên trong chính là một nhúm tóc cùng một tờ giấy. Ngọc Ly cũng nhanh chóng cùng hắn xem xét nội dung ghi bên trong tờ giấy đó.

" Muốn con trai của mày bình an thì Ngọc Ly phải một mình đến bờ sông phía Nam thành. Nếu thất hẹn thì lần sau không còn là tóc của con mày đâu."

Ngọc Ly nhìn nhúm tóc trong hộp thì sợ hãi tột độ hét toáng lên. Con trai của cô... bảo bối của cô...

Hắc Viên vội vàng đưa tay ôm lấy Ngọc Ly vào lòng, mặc cho cô giãy giụa kịch liệt cũng không buông ra.

- Tôi... tôi...phải cứu Đông... Đông... tôi sẽ... đến đó... cứu bảo bối của tôi...