Chương 8
Con đường hôm nay dường như dài hơn mọi ngày,người anh ta có mùi thơm rất nhẹ,,,đến trường tôi đi xuống xe vẫy vẫy tay chào anh ta cười tươi,…_Chú đi cẩn thận nhé ( k thèm nhìn tôi phóng thẳng)…đi vào sân trường tôi thấy Tùng đang ngồi,tôi né né Tùng gọi to
_Trà ơi,Trà ( a ta chạy tới kéo tay tôi ra ngoài rồi ôm chầm lấy tôi,tôi đẩy) anh xin lỗi anh đi công tác về mới nghe tin,anh xin lỗi vì đã k ở bên em được lúc đó em chắc buồn lắm…
_Cám ơn anh đã quan tâm,mọi việc đã qua rồi giờ em thấy đỡ hơn rồi
_Em đang ở đâu nói anh nghe đi anh qua nhà dì và Huyền đều k có em ở đó
_Em đi thuê trọ chỗ khác rồi,a đừng tới gặp em nữa tránh mọi việc k hay xảy ra với anh…
_Anh k hiểu anh cần biết nơi em ở ,em nói cho anh biết đi …
_Em vào học đây ,anh về cẩn thận ( toii quay đi chạy thẳng vào lớp)…tôi thât sự k muốn có ai bị liên luỵ nữa,1 mình tôi là quá đủ rồi …tan học cô giáo gọi riêng tôi ra
_Cô chia buồn với em nhé Trà dù thế nào cũng phải cố gắng học nhé…
_Em hiểu thưa cô
_Sự việc quá bất ngờ nhưng dù sao bố mẹ em trên trời sẽ luôn theo dõi em và phù hộ cho em
_em cám ơn cô đã động viên…ra về tôi mua 1 bó hoa kèm món bánh kem mà Huyền thích đến bệnh viện thấy Huyền đang nằm ngủ ngon lành tôi cười nhẹ rồi đặt bó hoa lên bàn Huyền mở mắt…
_Tới rồi à hôm qua m đi rồi tao lo lắm biết không
_Tao tìm dc chỗ ở mới rồi,chỗ đó sẽ là nơi an toàn và sẽ không ai vì tao mà phải đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết nữa …
_Mày nói rõ hơn đi Trà,ở đây giờ chỉ còn tao và mày có gì nói đi nói ra sẽ nhẹ lòng hơn…
_Vụ hoả hoạn là bố mẹ tao tự sát ( Huyền ngạc nhiên k nói gì tay run run) và ngày đó tao đã chứng kiến tất cả ( tôi ôm mặt) …
_Vậy thì tại sao lại như vậy
_việc đó thì tao không thể nói được nói ra sẽ nguy hiểm ,giờ thì tao đang bị họ truy sát
_Vậy thì mày ở đâu cũng sẽ k an toàn báo c an thôi…
_không được đâu chúng ta k có bằng chứng gì cả ,không thể làm gì họ được thế lực nữa tao đôi lúc còn có ý định tự sát nữa ( Huyền đập mạnh vai toi)
_mày có điên k Trà tự sát gì chứ,tương lai còn dài ông Tùng mày nc vs ông ý xem tam thời ra nước ngoài thử xem
_ở đâu cũng vậy thôi có trốn mãi được không,và A Tùng tao k muốn liên quan nữa sẽ chỉ khiên sự việc phức tạp
_Vậy ai có thể bảo vệ được mày bh đây,chẳng lẽ đứng nhìn cái chết tới sao..
_Có 1 người rất tàn ác gương mặt lạnh lùng vô cảm,người đó có lẽ đang bảo vệ cho tao tao đang ở nhờ nhà anh ta..( Huyền xoay người)
_Nói tao nghe đi Trà mày và người đó có gì chưa ?tại sao anh ta lại có thể bảo vệ mày được cơ chứ …
_Có…có rồi anh ta chính là người đầu tiên ( tôi ấp úng)
_Dù thế nào mày cũng k dc yêu người đó hiểu k Trà
_Sao mày lại nói vậy
_Tao có cảm giác qua lời mày nói nếu ng đàn ông lạnh lùng và vô cảm sẽ chỉ mang đến bất hạnh cho ng phụ nữ bên cạnh anh ta mà thôi
_Yên tâm đi người phụ nữ bên cạnh anh ta k phải là tao đâu,chờ chị Yến về tao sẽ đi khỏi đó ,ăn bánh đi món bánh mày thích đấy ( Huyền ăn vui vẻ)
_Vừa nãy bố tao vừa ở đây lại đến cơ quan nhận lại công việc roi,họ kêu có sơ xuất nên mới bảo bố nghỉ,thật may ( Huyền cười và tôi cũng cười)…đi xe buýt đến về tới đó lòng chợt thấy k còn lo âu phiền muộn nữa,,,đi bộ trên con đường dẫn vào nhà anh ta,may là mình cũng biết nếu không đi vào đây kb rẽ lối nào…thấy bác gái đang ngồi ở sân khâu gì đó tôi vẫy tay
_Cháu chào bác
_về rồi à con,ngày hôm nay thế nào
_Vẫn ổn ạ ,để con đi nấu cơm
_Thôi không cần đâu con bác nấu xong rồi chỉ chờ con về thôi…
_Dạ phiền bác quá rồi con ở nhơ lại còn dc bác nấu cho ăn nữa
_Có gì đâu ngày bác trai mất k có con bác cũng sẽ k trụ nổi mất,đừng ngại cứ coi Bác như mẹ ruột bác k có con gái mà
_Vâng ( tôi gãi đầu)
_À con đi gọi Lâm đi nó cũng mới về đấy?( tôi sợ sợ)
_sao …sao anh ta lại về vậy ạ
_con sợ Trang sao?cứ cuối tuần nó lại về ở trong cái hang trên kia
_cuối tuần vậy là anh ta sẽ ở lại mấy ngày ạ
_Uk con đừng sợ ta bảo vs Trang con là khách của ta nó đã vâng rồi ksao đâu?
_vâng …tôi chạy đi gọi lên đến cái hang thấy xe đạp của anh ta ở bên ngoài…định bước vào nhưng hình ảnh ngày anh ta cưỡng bức tôi lại hiện ra,tôi sợ thụt chân lại người vã mồ hôi,tôi định gọi thì thấy anh ta đi ra,tôi vội quay đi sợ sệt…) bác gọi chú về ăn cơm đấy ( tôi tỏ rõ sợ hãi quay đi chạy thật nhanh đến gôc cây tôi vịn vào thở rồi ngồi phịch xuống,anh ta đi qua coi như không thấy)…ám ảnh luôn là nỗi kinh hoàng lớn nhất trong thâm tâm mỗi con người,,,về nhà thấy anh ta đang ngồi ăn tôi kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống
Bác gái: Trà học ngành này mấy năm hả con
_5 năm bác ạ
_Vậy là còn 4 năm nữa vất vả rồi đấy
_Vâng không sao con rất thích nghề này,đưa những tên phạm pháp ra ánh sáng ( Bác cười nhạt,tôi biết mình đang nói gì rồi có tên tội phạm to nhất đang ngồi trc mặt đây)
_à ăn xong con rửa chén hộ bác nhé bác phải đến nhà bạn gấp bạn bác ốm nặng con cái lại ở xa k về kịp
_Vâng bác đi cẩn thận ( tôi sực nhớ ra vậy thì trong nhà chỉ còn tôi và anh ta)…a ta ăn xong đứng lên còn tôi lại sợ thì thầm) bác đi bh về vậy ạ…
_Chắc mai con ạ phải chiều mai
_Vậy còn mỗi con với ông chú đó ở nhà thôi ( bà hiểu liền xoa)
_Trời đất ơi còn gì mà ngại nữa con,đưng gọi là chú thế nó trẻ măng à mới 30 thôi
_hơn con 12 tuổi mà con gọi chú có lẽ hợp lý hơn ( bà cười to)
_uk được roi gọi sao thoải mái là dc vậy bác đi đây …( tôi ăn cơm vội vàng ra tiễn bác roii rửa chén bát thật nhanh để về phòng)…ngó ngang dọc k thấy anh ta tôi yên tâm về phòng đóng cửa lại,mà phòng này của anh ta giờ mới để ý cách bài trí đơn giản với gam màu nâu ,tôi vội lấy sách vở ra sang phòng bác gái,phòng khoá trời bác sao lại khoá vậy còn 1 phòng mình ngủ ở sofa vậy,cả tối k thấy anh ta tôi bỏ bài ra làm ngồi nghĩ được đoạn văn hay tôi tự cười khúc khích,xong bóc bánh ăn rồi ghi âm…
–
–
–
---------