Tôi Đã Sống

Chương 19

Chương 18
Nước mắt nhẹ nhàng và trong suốt cho dù đau đớn vẫn lặng yên đúng nghĩa…tôi đang cố hiểu chuyện gì đang xảy ra…tôi nắm tay Lâm

_Anh nói đi có chuyện gì xảy ra vậy?

_Thằng bé tôi không bế bởi vì nó có nụ cười rất giống cô,tôi đã từng nghĩ nếu con của chúng ta còn có lẽ chúng ta sẽ k phải thế này…

_Ý anh là sao?( anh ta đứng dậy choàng áo rồi quay lưng lại)

_Tôi từng nghĩ Trang mang thai là giả mạo và khi cô ta sinh con xét nghiệm đúng là con của tôi,tôi đã nghĩ tôi đã tính toán sai lầm nhưng giờ tôi có thể khẳng định tôi không để cô ta có thai và Thomas có lẽ là con của chúng ta ( nghe anh ta nói xong tôi ngất xỉu ngay tại giường)…mở mắt tôi vội xuống giường gọi Lâm …anh đang ở đâu rồi tôi cần gặp Thomas …anh ta đang ngồi hút thuốc và uống rượu bên ngoài….trực thăng tới tôi vội vàng lên …tay giữ tim còn anh ta không thấy phản ứng gì thêm…tôi nhắm mắt thở hồi hộp…về tới nơi tôi chạy vội vàng đi tìm thằng bé ….Thomas con ở đâu vậy…dưới trời tuyết tiếng thằng bé đang ngồi học tiếng Pháp bên trong căn phòng kia …tôi đi qua hàng cây nhìn thằng bé đôi mắt đôi môi và cái mồm kia Thomas giống hệt bố ,vậy mà tôi lại không thể nhận ra con mình khi con đang đứng trước mặt của mẹ,,,tôi cứ đứng dưới trời tuyết khóc mà k dám ôm chầm thằng bé…Lâm kéo tay tôi quay lại tóc bay lên dưới trời tuyết đôi mắt đỏ ngầu vì khóc …

_Tôi phải làm sao đây con của tôi đúng vậy không tại sao cô ta lại ác với tôi vậy ( anh ta ôm tôi )

_Tôi nhất định sẽ bắt cô ta chịu tội ( nói xong Lâm cầm tay tôi đi vào chỗ thăng bé tôi vội gạt nước mắt)…thấy bố Thomas sợ thằng bé chạy lại gần chỗ tôi…

_Cô ơi con sợ ( tôi ôm con khóc như chưa bao giờ dc khóc)

_xin lỗi con ,con à mẹ xin lỗi con mẹ ngu muội mẹ xin lỗi con nhiều lắm ( tôi ôm hai vạt áo con cúi đầu vào bụng con khóc thút thít)

_Cô ngoan nào ( thằng bé xoa đầu tôi)….

Lâm: Chào đi Thomas đây là mẹ con lại đây ra bố bế ( thằng bé nhìn tôi ,tôi gật ôm con)

_Mẹ chính là mẹ con đấy con à mẹ đây mẹ để mất con 4 năm rồi mẹ sai rồi con mẹ xin lỗi,con ra bố đi đừng sợ bố yêu Thomas nhiều nên mới dẫn mẹ về đây đúng không nào?( thăng bé nhìn bố rồi chạy lại anh ta bế Thomas lên)

Lâm: Gọi mẹ đi Thomas mẹ con tên Trà ,Phạm Mộc Trà

_Mẹ…( tiếng thằng bé gọi khiến tim tôi bủn rủn tôi cúi đầu khóc to)

_Tốt quá rồi bố mẹ ơi con của con đây rồi ,thằng bé đẹp trai lắm xinh xắn y như con vậy ( tôi ngẩng lên bố con họ đã bế nhau đi k thèm nghe tôi trình bày nữa)…và vậy là dưới trời tuyết này gia đình tôi đang được đoàn tụ…thằng bé đang cười rất tươi nụ cười hạnh phúc …tôi tựa đầu sau lưng Lâm ,anh ta đứng lại…

_Cám ơn anh đã giúp tôi biết rằng con vẫn tồn tại ,tôi thật ngu dốt phải vậy không?

_Đúng vậy ( nói rồi anh ta bế con đi tiếp)

_Anh nói thế mà được ư ( tự nhận dốt lại còn…)

_Thomas con muốn đi đâu,ăn gì bố và mẹ sẽ đưa con đi

_Con muốn đi xem con cá

_Quyết định vậy đi …( thư kí đi ra)

Thư kí: thưa ông chủ có cuộc họp khẩn cấp đấy ạ….( a ta đặt Thomas xuống)

_Bố bận rồi để lát nữa nhé

_Vâng ( a ta quay đi chợt nói vọng lại)

_Cứ ở lại đây cho tới khi tôi quay lại

_Anh đang nói ai thế tôi sao,có đuổi tôi cũng k đi ( a ta đang cười rồi nhịn đi thẳng)…con lại đây mẹ bế Thomas nhé bế con đi khắp thế gian con chịu không?

_Thomas chịu?( chúm chím)

_Trai mẹ ngoan lắm,mẹ đi làm lâu vậy Thomas có nhớ mẹ k?

_Con có nhưng bố bảo k dc nhớ mẹ ( ý nói trang)

_Ý bố k phải vậy đâu con ,mẹ con ta đi xuông bếp xem có món gì ngon không nhé?( tôi dẫn Thomas đi trên đường gặp Thuý cô ta nhìn tôi dẫn Thomas)

_Cậu đến để lấy lòng trẻ con sao Trà?

_Không vì Thomas là ( tôi định nói thăng bé gọi Mẹ Thuý ngạc nhiên)

_Nó gọi cậu là gì?

Thomas: Mẹ con đói …đói lắm

Thuý: Thomas đừng gọi linh tinh mau lại đây?cô mới sắp làm mẹ của con ngoan ra đây cô đưa con đi mua siêu nhân

_Không Thomas muốn mẹ cơ ( thomas ôm chân tôi)…

_Thomas là con của mình thật đấy ,cậu hãy hỏi anh Lâm nhé

_Sao phải hỏi làm gì,nếu cậu là mẹ nó cậu chẳng đến ăn vạ ở đây lâu rồi chứ k phải cho tới tận bây giờ,các người còn làm gì thế mau đưa cô ta ra khỏi đây Thomas qua đây( cô ta quát lên)…

_Cậu k có quyền chia rẽ mẹ con tôi đâu Thuý cậu thật khác vs những gì tôi từng biết

_Tôi cũng k nghĩ anh Lâm lại để ý tới 1 cô gái như cậu đâu ra khỏi đây đi ( ng làm do kb tôi nên đi ra kéo Thomas tôi giữ tay thằng bé rồi

Thomas: Mẹ ơi ( con khóc tôi cáu lên)

_Bỏ ra các người làm gì vậy ( tôi hét lên)

Thuý: Thomas ngoan lại đây cô mới sắp làm mẹ con

_Không mẹ Trà ( họ kéo tôi ra khỏi con và 1 lần nữa tôi k dc gặp con của mình )

_Bỏ ra có đi tôi phải đi với con của mình …

Thuý: Các người đuổi cô ta đi ngay cho tôi anh Boss đã nói tôi dc quyền nghe rõ chưa ( họ lại kéo tôi đi con thì khóc tôi thấy rõ Thuý tóm áo gáy thằng bé )…qua cây cầu vệ sỹ cũng đuổi tôi ra khỏi hàng cây vậy là tôi ngồi ngoài đường…con của tôi …tôi gọi điện cho chị…

_Chị ơi Thomas chính là con của em ,thăng bé chính là con của em

_Thật sao trời ơi chuyện gì vậy

_Chi có nhó Trang sinh cùng ngày vs em không?cô ta đã hoán đổi

_Con khốn chị sẽ gϊếŧ chết nó,chị chưa về ngay được chờ chị về rồi tính tiép

_Em nhận con rồi nhưng họ đuổi em ra

_Ai đuổi vậy

_Là Thuý cô ta đuổi em

_Con nhỏ xảo quyệt được rồi em cứ về đi ( chị cúp máy tôi vẫn ngồi ngoài đường tuyết,mẹ con tôi mới gặp dc mấy phút mà sao nỡ để thằng bé sợ vậy)…tôi ngồi chờ đến tối hai bàn tay lạnh cóng ,,,tôi kéo mũ lông ở áo lên đôi ngồi run run ở góc đường…mẹ nhớ Thomas lắm rồi con chờ mẹ nhé ,,,nghĩ xong tủi thân tôi khóc…bàn tay kéo mũ của tôi ra tôi ngẩng lên hai hàng nước mắt là Lâm…

_Cho tôi gặp con đi sao lại đuổi tôi đi vậy ( tôi khóc tu tu anh ta ôm rồi quát lên thư kí và vệ sỹ sợ)

_Ai cho các người đuổi người này ra khỏi Cổ Máu ( bọn họ sợ im lìm )

_con cho tôi gặp con đi ( a ta đội mũ cho tôi rồi hai chúng tôi đi bộ dưới hàng cây)

Thư kí; Cô Thuý đã đuổi cô Trà ra khỏi đây đó ạ ( a ta nắm tay tôi)…

_Lạnh không ?

_Có lạnh lắm ( anh ta quay ngang người tôi lại nhìn tôi)

Thư kí: Thưa boss người đàn ông mà anh tìm kiếm đã bắt được rồi ạ ,đang dc dẫn về đây khoảng 5 tiếng nữa

_Tốt lắm ( a ta cười lón tôi k hiểu)…đi dưới hàng cây anh ta nắm tay tôi cho vào túi áo ) ấm chưa?

_Ấm rồi ( tôi cười tươi anh ta sờ má tôi)

_Có muốn ở lại đây không?

_Tôi không dám ( tôi cúi đầu) chỉ cần dc gặp con là tôi mãn nguyện rồi không mong gì hơn…( a ta hôn thẳng lên môi tôi mn ngại cúi đầu)

_Quyết định vậy đi

_Ơ quyết định gì ?( a ta đi trc rất nhanh tôi chạy theo sau goi với) quyết đinh gì vậy….vào tới nơi Thomas đã đi ngủ tôi thơm con liên tục …

Vυ': Cậu chủ ngủ mà vẫn khóc nấc lên đó ạ cứ gọi mẹ

Lâm: Đừng khóc nữa đấy tôi đau đầu lắm ( nói trc vi sợ tôi lại khóc)…thây tay cổ con có vết cào tôi gọi chị vυ'

_Chị Thomas chơi gì bị xước vậy

_Cô Thuý đưa vè đây đã bị rồi ạ ,có lẽ là vết ( chị định nói rồi lại thôi)

_Em hiểu rồi ( tôi đứng dậy Lâm kéo tay)

_Đi đâu vậy?

_Đi giải quyết ân oán giang hồ ,cứ ở đây trông con tôi đi rồi về ngay ( tôi vỗ vai anh ta nói rất oai)…đến chỗ Thuý người làm nói

_Tiểu thư Thuý đã đi nghỉ sáng mai cô hãy tới

_Được vậy sáng mai nhắn với cô ta là có Phạm Mộc Trà đến tìm …đi về tôi lầm bầm đánh con tôi ư?bố náo ư?….về tới nơi tôi thấy Lâm đã bỏ đồ lên giương nằm ôm con ngủ nhìn hai bố con tôi thấy trong lòng tất cả phiền muộn hay những dằn vặt trong 4 năm qua tan biến,Lâm anh đang phải chịu dày vò giữa chữ Hiếu và chữ Tình …người bị dằn vặt nhiều hơn có lẽ là Anh,nỗi đau chồng chất nỗi đau…tôi bỏ áo lên giường nằm xoa xoa tay…Lạnh quá có 2 người càng ấm tôi…Lâm mở mắt tôi giật mình

_Sang đây ( ý nói nằm cạnh)

_Nhưng nằm đấy k ôm con được

_Tôi ôm là đủ hai người lớn để con nằm giữa sao thằng bé lớn dc

_Vậy à cái đó tôi k biết

_Cô đi học chỉ thêm phí thời gian ( tôi bĩu môi lầm bầm rồi trèo sang bên kia hai bố con hắn ôm nhau mình nằm như kẻ thừa)…đến nửa đêm tôi mở mắt thấy tay tôi đang dang ra đè lên mặt Lâm và con chân gác …vội vàng chỉnh đốn lại…rồi rúc vào lưng anh ta chợt có tiếng nói

_Đừng có làm bẩn áo tôi đấy ( ý nói k dc ngủ chảy dãi)

_Tôi lớn rồi làm mẹ rồi ( niên quan ư)….vậy là 1 ngày mệt mỏi trôi qua cả gia đình nhỏ bé của chúng tôi đang dc ở bên nhau…đến sáng thấy Lâm đang hôn tôi ,tôi ngái ngủ …con nhìn thấy đấy ( chợt có tiếng)

_Mẹ thấy rồi ( tôi giật mình mở to mắt ngoi bật dậy Lâm đứng dậy đi ra k nói câu gì ) sao hai đứa lại ngủ ở đây

Lâm: Mẹ viết bản kiểm điểm đi do mẹ 1 phần đấy còn do ai nữa

_Con nói rõ đi

_Bác ơi Thomas là con của con,Trang đã tráo con của con ( bác vịn tay vào bàn vì nghe tin sốc)

_Sao lại có thể có chuyện này được k thể nào

Lâm: Chỉ cần nghe tới sinh cùng ngày và mẹ k để ý thằng bé giống mẹ nó sao

_Đúng vậy Bác thằng bé xinh giống con ( anh ta đi thẳng ra ngoài )…

_Chuyện động trời gì đây tráo con ư ,k thể tin nổi thật k thể tin nổi …Thomas mở mắt bà vội vàng bế ) đây là mẹ con đấy Thomas

_Vâng ( vj thằng bé biết từ hqua rồi bà vẫn quảng cáo)

_Ta phải làm trăm mâm à không đi lên danh sách đã phải ăn mừng ( bà sướиɠ đi thẳng ra ngoài lầm bầm)

_thomas này hôm nay mẹ cũng phải tới trường như con đi học vậy

_Mẹ mấy tuổi

_Mẹ nhiều lắm rồi chiều về mẹ con mình đi chơi nhé chịu không?

_Dạ chịu ( tôi ôm hôn con rồi dậy đi ra ngoài)…vội vàng đi tới trường …đi qua hàng cây vệ sỹ cúi chào khiẻn tôi ngại…thấy xe chờ sẵn họ bảo tôi lên xe…

_Cám ơn hnay muộn rồi nên làm phiền các anh nhé (họ cúi đầu k nhìn tôi vừa bc lên xe thấy Lâm trong bộ vest tím nhạt đang ngồi sẵn) anh đi đâu vậy

_Tới trường giống như cô vậy ( xe phóng đi tôi ngạc nhiên)…xe anh ta tới trường mọi người nhìn tôi hẩy tay

_Anh xuống trc đi vào trươc đi tôi vào sau…( a ta quay đi tôi vội ngó nghiêng rồi đi ra sau)…anh ta tới đây làm gì nhỉ…quảng trường rộng lớn sinh viên đang đứng rất đông…anh ta bc tới bọn họ vỗ tay

Giám Thị: đây là doanh Nhân Vũ Ngọc Lâm tuổi trẻ tài cao hôm nay mới nhận lời tới giao lưu với sinh viên trg ta để chau chuốt học hỏi thêm kinh nghiệm về giới tài phiệt và đặc biệt anh cũng là cựu học sinh của trường chúng ta…tôi thở chẹp chẹp

_Có gì đâu mà họ tung hô ghê vậy anh ta làm tài phiệt thật sao xã hội thâm thì có ( chợt có tiếng bên cạnh)

_Anh ta doanh nhân thật mà Hello tôi là Kate người singapore

_Uk mình là Trà người Việt Nam

_Rất vui dc biết bạn ( tôi thấy bạn này nc khá hài hước nên đa nhanh chóng hợp nhau)…

Lâm ngồi trên bục trong bộ vest đang nói:

Thành công k cần chỉ dựa trên nỗ lực,nếu bạn k có chí hướng dù bạn có nỗ lực đến đâu cũng sẽ về con số O…và các bạn hãy đặt ra mục tiêu của cuộc đời mình đó là gì và đoạt lấy nó bằng tất cả những gì trong khả năng chúng ta có ( cánh tay dơ lên)

_Anh có vợ chưa vậy?

_Chưa có nhưng có con 4 tuổi ( bọn họ ồ lên )

_Vậy bạn gái anh hẳn hạnh phúc lắm khi có người bạn trai như anh

_Cũng k hẳn mục đích của tôi tới bây giờ chính nhờ cô gái đó khiên tôi có thêm quyết tâm ( a ta nhìn xuống chỗ tôi,tôi lấy cặp che mặt)

Kate: sao thế

_À có cơn gió lạnh đang đổ về đây

_Lạnh sao ( kate ngu ngơ)…

Lâm: Làm kinh doanh cũng như chơi 1 ván bài có đỏ ắt sẽ có đen nên khi chúng ta xác định kinh doanh hãy nghĩ tới chũ đỏ đừng nghĩ tới đen nó sẽ kéo theo bạn lối suy nghĩ chưa làm đã run sợ …( cánh tay dơ lên)

_Vậy xin hỏi anh cô bạn gái trong lòng anh bây giờ có còn tồn tại không?

_Tôi có nhiều bạn gái lắm kb bạn hỏi ai ( họ cười ầm lên tôi chẹp chẹp đúng tên biếи ŧɦái)

_Tôi muốn hỏi về mối tình đầu của anh ,1 mối tình sâu đậm sẽ mãi chẳng phai theo năm tháng có phải vậy không?( Lâm đổi sắc mặt cô gái đó đứng lên 1 cô gái vs mái tóc dài dáng người thanh mảnh tất cả sinh viên ồ lên ngó)…lúc này đây họ đang nhìn nhau …ai vậy cô ta là ai tôi có cảm giác người này mới thật sự sẽ là bc ngoăt cho cuộc tình của chúng tôi…

– [ ]

---------