Chương 4
Vừa thấy Niên cả hai người liền buông tay ra, Đăng mặc vội chiếc quần lao xuống phía cô lắp bắp:– Niên… Niên… sao em lại…
Niên nhìn chồng, không kìm nổi cơn tức giận vung tay tát mạnh, mạnh đến mức tay cô cũng đau như sắp gãy. Khoé miệng Đăng rỉ cả máu, anh kéo Niên lại gần rồi nói tiếp:
– Niên à, chuyện không như em nghĩ… anh…
Đến nước này Đăng vẫn còn có thể bao biện, Niên nhìn Đăng không chỉ là uất ức mà căm hận đến tột cùng. Mà không! Cô phải tự trách cô ngu! Nghe người ta đồn Hà có thai cô cũng không tin, mẹ chồng cô tự dưng không đâu dắt một đứa bé về cô lại tin là bà nhặt được. Ngay từ đầu cô đã đó linh cảm đứa bé này vốn dĩ không thể là nhặt mà cô vẫn cố chấp cho rằng họ không lừa cô. Hoá ra cô nhầm! Chỉ có mình cô là một con rối trong trò chơi của đám người bạc ác này. Đăng vừa giữ tay Niên vừa quay sang Hà nói:
– Em ra ngoài trước đi.
Thế nhưng ngay khi chị ta định mặc áo Niên liền quát lớn:
– Chị đứng im đấy cho tôi.
Đăng thấy Niên tức giận càng sợ hãi, chưa bao giờ anh thấy cô như vậy. Lúc này như thể cô lao vào được mà cắn xé, gϊếŧ chết cả hai người đến nơi. Đăng bặm môi, lí nhí:
– Niên, để cô ấy về, hai vợ chồng mình nói chuyện.
– Đừng gọi tôi là vợ.
Câu nói của Niên cất lên đầy đanh thép. Đăng cũng từ từ buông thõng tay trượt dài trên vai Niên xuống. Cô ráo hoảnh nhìn chồng nói tiếp:
– Ba mặt một lời luôn, sao phải đuổi chị ta về? Hay anh sợ tôi đυ.ng đến nhân tình của anh? Bao lâu nay anh lừa tôi nuôi con của một con đĩ anh không một chút day dứt nhỉ?
Hà đang đứng ở góc giường nghe vậy khựng lại rồi gào lên:
– Niên, em nói ai là con đĩ?
– Tôi nói chị đấy. Thứ đàn bà ngủ với chồng người khác chị muốn tôi phải gọi là gì? Không con đĩ thì có cái gì hợp với chị hơn nữa. Còn cả anh, loại đàn ông như anh cũng không khác gì thằng đĩ đực
Đăng không tin nổi người đàn bà cam chịu bốn năm nay đứng trước mặt mình thốt ra những lời như vậy. Anh ta tức giận nói:
– Niên! Em quá đáng rồi đấy
– Quá đáng cái con cờ. Lừa tôi, để tôi nuôi con riêng của anh so với mấy lời này có là cái gì? Anh và gia đình anh đéo phải là quá đáng đâu mà là thất đức! Là thất đức đấy anh hiểu không.
Lúc này Đăng cũng không còn giấu giếm, anh ta nhìn Niên gật đầu:
– Phải! Thằng Bin là con riêng của tôi đấy thì làm sao? Cô trách ai sao không tự trách mình không đẻ được đi.
– Anh lật mặt cũng nhanh quá nhỉ. Tôi còn tưởng anh định phản biện, định nói dối, hoá ra thừa nhận rồi sao?
– Đúng! Tôi thừa nhận thằng Bin là con riêng của tôi với Hà đấy thì làm sao? Làm gì có thằng đàn ông nào có thể chung thuỷ với một con đàn bà không đẻ được? Khác gì hai thằng đực rựa ở với nhau không?
Đau! Niên thấy tim mình quặn thắt cả lại, nhưng rồi cô cố bình tĩnh cười nhạt đáp:
– Tôi thấy tôi và anh không khác gì hai con đàn bà sống với nhau thì đúng hơn, cần tôi cho mượn mấy cái váy mà mặc. Coi như bốn năm nay tôi dẫm phải cứt. Chúng ta ly hôn!
– Ly hôn thì ly hôn cô tưởng tôi sợ cô à? Bấy lâu nay tôi vì nghĩ đến chút tình nghĩa nên không đuổi cô đi, nhưng loại cô không biết điều thì nên thế.
– Ừ! Tôi đéo biết điều đấy. Anh rước con đĩ kia về rồi cho mẹ con nó nhận nhau.
– Cô!!! Loại đàn bà bố láo.
– Láo cái lờ, với loại như anh đếch cần lịch sự.
Niên chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình cay đắng tủi nhục thế này. Giá mà Đăng còn van xin ít nhất cô còn đỡ đau. Đằng nào cũng ly hôn, nhưng cảm giác bị Đăng và cả nhà anh ta dắt mũi, đến khi ngộ ra lại bị trở mặt, bốn năm tình nghĩa bằng con số không. Ngay từ giây phút Đăng đánh cô, đến khi anh ta ích kỉ không muốn cho cô đi học, và đến giờ lộ ra cả việc anh ta phản bội lừa dối cô biết tình yêu trong mình đã chết. Trên đời này cô ghét nhất là phản bội và nói dối, Đăng lại có cả hai. Thật khốn nạn. Hà vẫn đứng ở góc giường hậm hà hậm hực õng ẹo:
– Anh xem, vợ anh nói em như thế mà nghe được à?
– Kệ cô ta đi. Loại đàn bà như cô ta bị bỏ là đúng.
Niên đi về phía tủ, kéo valy xuống vừa cười nhạt vừa nói:
– Hôm nay là tôi bỏ anh chứ không phải anh bỏ tôi. Loại đàn ông đi động đực rồi về trách vợ không biết điều nó tệ lắm anh Đăng ạ.
Đăng không thèm đáp, Niên biết cái kết cục này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vốn dĩ Bin là con riêng của anh ta, nếu hôm nay cô không bắt tại trận anh ta và Hà ngủ với nhau có lẽ mai kia thôi cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhặt quần áo xong, Niên nhìn Đăng rồi nói:
– Đơn ly hôn tôi sẽ gửi qua cho anh.
– Ừ!
Niên không nói thêm câu gì nữa, cô cũng không muốn đánh chửi, càng không muốn ở đây đôi co, ly hôn là xong, đi là xong, đứng đây ngồi cãi vã chẳng khác gì hạ thấp giá trị bản thân và càng khiến cô tổn thương. Ngay giây phút này cô chỉ muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt, Niên thấy lòng lạnh tanh kéo valy ra khỏi căn nhà bốn năm quen thuộc. Thế nhưng mới đi được một đoạn cô bỗng thấy không chịu nổi bật khóc thành tiếng. Ban nãy mạnh mẽ bao nhiêu giờ cô lại thấy yếu đuối bấy nhiêu. Gần một năm yêu nhau, bốn năm sống chung, kể cả giờ cạn tình vẫn còn nghĩa. Nếu cô nói cô không đau thì cô đang nói dối, cô đau lắm, đau đến quặn thắt tim gan lại rồi. Cô kéo valy lại một con hẻm nhỏ rồi ngồi xuống nhìn lên bầu trời. Thôi! Có lẽ ly hôn cũng tốt, cô không có khả năng sinh con, bản thân cũng không nên ích kỉ níu giữ người ta. Trách anh ta cũng nên trách số phận mình hẩm hiu, đàn bà không đẻ được… khổ lắm. Thực ra không phải cô ích kỉ, trước kia cô từng vài ba lần muốn ly hôn với Đăng để anh có thể tìm người đàn bà có thể sinh con cho anh nhưng anh nằng nặc không chịu. Cái mà Niên cay cú không phải là chấm dứt cuộc hôn nhân, cái cô cay nhất là anh ta lừa cô suốt một khoảng thời gian quá dài, để cô ảo tưởng rằng anh ta yêu mình, để cô cảm thấy anh ta ban ơn khi không bỏ cô dù cô không đẻ được. Bốn năm nay có cay đắng tủi nhục gì cô chưa phải chịu? Cả nhà chồng cô hắt hủi, Đăng cũng càng ngày càng thay đổi, chỉ là… không nghĩ nó nhanh đến mức này. Khi còn đang khóc đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, là một số lạ. Ban đầu cô tắt máy, nhưng gọi quá nhiều lần cuối cùng cô đành phải nghe. Vừa nhấn nút xanh đầu dây bên kia đã cất lên:
– Niên! Lấy được bằng chưa
Giọng nói ấm áp quen thuộc của Quang nhưng lúc này cô thấy thật xa lạ. Cô cố quệt nước mắt đáp:
– Tôi… tôi chưa.
Mới nghe giọng Niên Quang bất chợt lên tiếng:
– Niên, cô khóc đấy à?
Trước đây khi còn yêu nhau, chỉ cần giọng nói của Niên thay đổi một chút Quang đều nhận ra. Bốn năm ở với Đăng, ngay cả khi Niên khóc anh ta đều không biết, vậy mà bao nhiêu năm trôi qua rồi Quang vẫn nhận ra. Niên cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại:
– Tôi… không
– Cô đừng nói dối nữa, cô đang ở đâu? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi?
Nghe tiếng Quang nói bao nhiêu uất ức bỗng ùa về, Niên bật khóc tu tu rồi vội tắt máy. Mãi đến khi nước mắt không thể chảy ra nữa cô mới đứng dậy kéo valy ra ngoài đường. Nhưng cô không biết phải đi đâu, cô muốn về nhà với bố nhưng lại sợ làm bố lo lắng. Lúc này cô như người chết đuối nằm chơi vơi giữa dòng nước. Thế nhưng rồi cuối cùng Niên vẫn bắt xe trở về nhà bố, cô chỉ còn duy nhất nơi này để về. Khi vừa kéo valy đến cổng đã thấy một chiếc xe ô tô đậu ngay đó. Niên vội vàng bước vào vừa hay Quang cũng từ trên ô tô bước xuống. Vừa thấy cô anh liền hỏi:
– Niên, có chuyện gì xảy ra rồi? Cô có sao không? Sao tự dưng lại khóc?
– Không có gì, chuyện gia đình tôi thôi, anh đến đây làm gì? Tìm tôi có việc gì à?
Nghe Niên nói vậy Quang lại không biết nói gì nữa, chẳng lẽ anh nói vì anh lo cho cô, lúc này anh đâu có tư cách mà nói câu đó. Nhìn đôi mắt sưng húp của Niên, Quang biết có chuyện rồi, kết cục này anh đã đoán trước được từ khi anh gặp chồng cô cùng người đàn bà kia ở một nhà nghỉ trên tỉnh. Bao nhiêu năm rồi gặp lại cô anh vẫn thấy tim mình khó chịu như vậy. Ngày xưa cả hai đứa cùng sai, anh cũng ngỡ cứ thế là quên được cô, hoá ra anh mới thấy mình nhầm, đến tận giây phút này anh vẫn đau lòng khi thấy cô bị đối xử tàn nhẫn. Niên nhìn Quang một lúc sau mới cất lời:
– Anh cho tôi nghỉ vài ngày giải quyết chuyện gia đình được không? Còn việc đi học tôi sẽ đi.
– Được. Vậy… vậy cô cứ nghỉ ngơi đi.
Niên thở dài kéo valy vào nhà, Quang cũng lên xe ô tô trở về công ty. Khi vừa bước vào trong Niên thấy bố đang nhóm củi nấu cơm. Nhìn mái tóc hoa râm của bố vẫn lủi thủi một mình Niên lại không kìm được nước mắt. Bố cô thấy cô về, nước mắt lưng tròng liền vội hỏi:
– Niên, sao vậy con? Có chuyện gì vậy?
Nghe bố hỏi Niên càng khóc to, từ nhỏ tới lớn có ấm ức gì cô cũng nói với bố, nhưng giờ bố già rồi cô vẫn chưa đủ trưởng thành. Cô thật sự không muốn làm khổ bố. Bố cô kéo cô vào ghế, gương mặt lo âu hỏi:
– Rốt cuộc có chuyện gì? Con với thằng Đăng xảy ra chuyện gì sao? Nói bố nghe nào. Niên, đừng khóc nữa, nói bố nghe.
Lúc này Niên cũng không còn muốn giấu nữa mà kể từ đầu tới đuôi. Đến khi nghe xong bố cô mắt cũng đỏ hoe cả lại. Ban đầu cô còn nghĩ bố sẽ khuyên cô níu kéo cuộc hôn nhân này, không ngờ ông lại nói:
– Vậy thì về với bố, người ta đã có con riêng, đã không cần mình thì về với bố con ạ.
Nghe bố nói vậy Niên ôm lấy bố mà gục mặt vào vai ông khóc tu tu, bốn năm đi lấy chồng hầu hạ nhà người ta, thời gian về với bố cũng ít. Bố cô từ trước đến nay vốn dĩ hiền lành, lúc nào cũng cố gắng vun vén cho cuộc hôn nhân của cô. Mấy lần Đăng về ông đều tiếp đãi như khách quý vì sợ con gái thiệt thòi. Trước kia ông cũng nghe loáng thoáng Đăng có bồ nhưng ông cũng chẳng dám nói gì với Niên. Hôn nhân đại sự ông không ép, cũng không tham gia quá nhiều, ông muốn cô tự quyết định. Hôm nay cô về đây rồi ông cũng hiểu từ nay hai bố con lại nương tựa nhau mà sống. Chỉ là ông thương cô, từ nhỏ đã mồ côi mẹ, lớn lên lấy chồng mang tiếng không đẻ được, hôn nhân không hạnh phúc, số con gái ông cũng bạc bẽo quá mà.
Trưa Niên và bố nấu cơm dưới bếp, mùi khói bốc lên khiến khoé mũi cô cay xè. Cô lại nhớ lại tuổi thơ bên cạnh bố. Ở nhà chồng bị chì chiết hắt hủi, hoá ra cô vẫn còn một nơi gọi là nhà để về.
Mấy ngày ở nhà Niên cũng bắt đầu chấp nhận dần với sự thật. Không đau là nói dối, nhưng cô không níu kéo, càng không một lần gọi cho Đăng. Cả nhà anh ta dường như cũng rất mong chuyện này, bố mẹ Đăng không gọi cô lấy một cuộc! Phũ! Nhưng thế lại tốt, càng phũ cô càng thấy lựa chọn ly hôn là đúng. Đơn ly hôn cô gửi Đăng vào ngày thứ ba sau khi cô bỏ đi. Lại nói về Quang, từ hôm Niên về hôm nào tối anh chỉ đến một lần để lấy hồ sơ của cô hoàn thiện việc đi học còn không gặp lại nữa.
Niên nghỉ đến cuối tuần thì bắt đầu đi làm lại. Khoảng một tuần sau đó toà án gọi cô lên hoà giải ly hôn. Sau một khoảng thời gian gặp lại Đăng vẫn phong độ như vậy. Anh ta đến cái liếc mắt cũng không dành cho Niên. Con người ta khi thay đổi thật đáng sợ. Hoà giải bất thành, mấy hôm sau Niên và Đăng chính thức ly hôn. Sống cùng nhau một khoảng thời gian dài vậy mà ngay lúc ra khỏi toà án Đăng và Hà đã ôm ấp nhau trước mặt Niên chẳng chút kiêng nể. Niên thở dài bước ra ngoài, bầu trời xám xịt nhưng lòng cô lại có chút nhẹ nhõm. Nếu hỏi cô hối hận không chắc chắn cô đáp không! Cô buồn có buồn nhưng quyết định ly hôn này là quyết định cô thấy đúng đắn nhất.
Khi vừa ra đến cổng có tiếng Hà cất lên:
– Niên! Cảm ơn em.
Nghe tiếng mỉa mai châm biếm của Hà, Niên bỗng thấy lòng khó chịu vô cùng. Xưa nay mấy kẻ thứ ba thường thích trêu người người khác như vậy. Cô không đáp mà định bước ra ngoài bắt xe chị ta lại nói:
– Sao em vội thế? Chị cảm ơn thật mà, cảm ơn em đã đi để chị và anh Đăng được chính thức ở cạnh nhau, cũng cảm ơn em đã buông tha cho anh ấy để chị được nhận con chị về, cảm ơn em đã chăm sóc con của chị…
Mới nghe đến đây Niên đã thấy ứa hết tim gan. Loại người này thật vô liêm sỉ. Cô nhìn chị ta dõng dạc nói:
– Chị Hà, cố mà giữ lấy anh Đăng nhé. Tôi tác thành cho hai người thì cố mà giữ lấy nhau, một con đĩ và một thằng vô liêm sỉ nên giữ chặt nhau cả đời vào đừng để xổng ra lại làm khổ người khác.
Niên vừa nói xong mặt Hà đã tím đen cả lại. Chị ta lộ rõ sự tức giận trên mặt như thể muốn lao vào tát Niên đến nơi. Niên nhìn quanh không thấy Đăng đâu mà để chị ta ở đây nói nhăng nói cuội thế này. Khi chị ta định nói thêm câu gì nữa một chiếc xe ô tô bóng loáng đã đâu ngay trước toà. Ở huyện này người có ô tô không ít nhưng cũng không nhiều, nhưng ai có ô tô đều là những người giàu có. Khi chị Hà còn đang quan sát chiếc xe Camry đời mới thì Quang đã mở cửa rồi nói:
– Niên! Lên xe thôi.
Niên hơi liếc sang chị Hà, mặt chị ta biến dạng méo mó vô cùng. Vốn dĩ Niên cũng không muốn lên, thực sự cô rất ngại vì cô không muốn cô và Quang khiến người khác hiểu nhầm. Thế nhưng thấy vẻ mặt của Hà cô liền bước lên trên. Phía sau Đăng cũng từ đầu chạy lại, Niên liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu trong lòng chợt có chút hả hê. Đi được nửa đường Niên mới quay sang hỏi Quang:
– Sao anh lại đến đây?
– Đón cô.
– Đón tôi? Sao tự dưng lại đón tôi làm gì?
– Rảnh!
Nghe Quang nói Niên cũng không biết đáp thế nào nữa, cô nhìn anh, một lúc lâu sau mới hỏi lại:
– Anh đến đón tôi thế này nhỡ có ai nhìn thấy mách vợ anh thì sao?
Quang hơi cười, tự dưng Niên thấy nụ cười của anh quen đến vô cùng. Sau bao nhiêu năm không gặp anh tuy đã có vài nếp chân chim nhưng vẫn đẹp trai phong độ như ngày nào. Anh quẹo xe về phía một quán ăn rồi đáp:
– Tôi nào đã có vợ. Ai mà đồn ác ý thế?
Nói rồi anh mở cửa xe bước xuống, chỉ có Niên kinh ngạc không thốt nên lời. Trước cô cũng không nhớ nghe ai nói, hình như là Đăng, hay ai khác cô cũng không rõ. Còn tưởng anh yên bề gia thất hoá ra vẫn độc thân, tự dưng tim cô lại thấy có chút xót xa! Hai người xuống ăn sáng trong tâm trạng khác nhau, cả hai tự dưng bỗng im lặng không ai nói với ai câu nào nữa.
Những ngày sau ly hôn Niên lao đầu vào công việc và đi học. Cuối tuần nào Quang cũng đưa cô lên tỉnh, ban đầu Niên từ chối nhưng vì Quang cuối tuần đều phải lên xí nghiệp trên đó để báo cáo nên cô cũng không biết từ chối thế nào đành đi cùng. Quang chưa vợ, cô lại ly hôn chồng nhưng không vì thế mà cô không giữ khoảng cách với anh. Trong thâm tâm cô luôn nghĩ cô và anh chỉ là sếp và nhân viên không hơn không kém. Căn bản đối với cô những gì thuộc về quá khứ cô thực lòng không muốn níu giữ. Thế nhưng mỗi lần ở cạnh Quang những kỉ niệm cũ lại ùa về, nhiều khi cô cũng thấy trong lòng xót xa, hoài niệm nhưng rất nhanh cô khẽ gạt đi. Thời gian này cô chỉ muốn tập trung cho việc học hành của mình.
Khoá học của Niên là sáu tháng, nhưng vì chị Bính nghỉ đẻ nên Niên phải thay luôn chân kế toán của chị trước khi lấy chứng chỉ. Từ cô công nhân may lên làm kế toán thực lòng có chút bỡ ngỡ. Nhưng suốt thời gian đó Quang đều ở bên cạnh chỉ bảo cho cô từng chút một. Mấy lần Quang dạy Niên tự dưng cô nhớ ngày xưa vô cùng. Hồi hai người còn học trên Hà Nội mỗi lần có bài khó anh đều chỉ bảo tận tình, có mấy lần cô lười làm bài tập anh còn thức cả đêm làm cho cô. Quang học Kinh tế Quốc Dân còn Niên chỉ học trường bình thường, Quang là một sinh viên xuất sắc, tuy mồ côi cha mẹ nhưng lại rất biết vươn lên. Nhiều khi cô cũng nghĩ sao anh lại yêu một người tầm thường như cô… mãi đến sau này khi hai người chia tay cô cũng vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Học được khoảng ba tháng thì Niên nhận được tin Đăng và Hà cưới nhau. Nghe đâu đám cưới được tổ chức vào thứ bảy, còn làm tận năm mươi mâm. Hoành tráng quá, còn hơn cả đám cươi của cô và anh ta năm nào. Mấy tháng nay cô lao đầu vào học quên đi những con người bội bạc ấy, vậy mà giờ nghe tin lòng lại thấy khó chịu. Thứ bảy Niên đi học về cũng thấy Quang đứng ở cổng trường chờ cô. Cả ngày hôm nay tâm trạng cô không được vui, chị Hồng gọi điện kể mẹ Đăng đi khoe khắp nơi có được con dâu vàng ngọc, bà còn nói Hà giỏi chứ không như con dâu cũ đã chẳng biết đẻ còn láo lếu. Nhìn thấy Quang Niên thở dài nói:
– Tâm trạng tôi hôm nay không tốt, anh để tôi một mình được không?
Quang biết hôm nay ngày gì, bình thường anh cũng sẽ không đón cô đâu, nhưng hôm nay anh rất lo cho cô. Thấy cô rệu rã bước ra anh càng không muốn để cô một mình mà khẽ trả lời:
– Chúng ta đi ăn đi.
– Thôi…
– Ngày xưa mỗi lần cô buồn đều rất thích đi ăn mà. Cô nói đi, muốn ăn gì tôi đưa cô đi, hôm nay tâm trạng tôi cũng không tốt.
Niên nhìn Quang mới sực nhớ ra hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ anh. Trước kia nghe anh kể hồi bảy tuổi bố mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, mấy năm ở Hà Nội năm nào ngày này anh cũng uống rượu say, tâm trạng vô cùng tệ. Tự dưng Niên bỗng thấy nỗi đau của cô so với anh có là gì. Hai con người cùng cô đơn, cô không muốn từ chối nữa mà gật đầu.
Quang chở cô đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Hai người gọi chút rượu ra uống, nhấm nháp chút đồ ăn. Trời hôm nay có chút mưa phùn càng làm Niên nhớ nhung lại những chuyện ngày xưa. Niên uống mấy chén rượu cay nồng, rượu vào cổ họng cô cũng nóng cả lên. Nhưng rồi càng uống cô lại càng muốn say, dù Quang đã cản nhưng cô vẫn uống rất nhiều, hết chén nọ đến chén kia. Cuối cùng Quang cũng không cản nổi nữa mà cùng cụng ly. Đến khi Niên say ngất ngưởng Quang cũng ngà ngà. Anh lái xe đưa cô về căn nhà mình mua trên này rồi bế cô vào trong phòng dành cho khách. Thế nhưng khi vừa đặt cô xuống giường cô đã bật khóc tu tu ôm chầm lấy anh khẽ nói:
– Quang… ở lại đây đi.
Lâu lắm rồi anh mới nghe cô gọi tên mình, cữ ngỡ cô say sẽ gọi tên người đàn ông kia vậy mà lại gọi tên anh. Anh nhìn cô, đôi mắt cô đã ướt nhoẹt, mùi rượu nồng nặc phả ra. Lúc này người cô cũng nóng bừng nhưng cảm giác cô đơn lại vây quanh. Bao nhiêu lâu rồi không có ai che chở cho cô, bao nhiêu lâu rồi cô thấy mình khổ quá. Tự dưng lúc này đây bao nhiêu kỉ niệm của cô và Quang ùa về. Cô thực sự không còn nhớ cuộc hôn nhân kia chỉ nhớ những kí ức bên Quang. Người ta hay nói khi người ta đau khổ người ta sẽ thường nhớ đến thời gian hạnh phúc nhất, có lẽ thời gian hạnh phúc nhất của cô chính là bên Quang. Quang cúi xuống ôm chặt lấy cô, lúc này anh chỉ muốn được bên cô như vậy, nỗi nhớ nhung khắc khoải kia cuối cùng cũng được giải toả. Niên ngước mắt nhìn anh, Quang cũng nhìn cô. Bỗng dưng cả hai người gần như không kiểm soát nổi lao vào nhau. Từng nụ hôn nồng cháy trong cơn say ướŧ áŧ đến vô cùng. Quang không thể giữ được bình tĩnh tháo từng lớp áo trên người Niên, đến khi bầu ngực trắng nõn cùng lớp da thơm mịn hiện lên anh cũng hoàn toàn trở nên mất lý trí. Đôi môi anh hôn lên đôi gò bồng đảo ấy rồi ngậm chặt thi thoảng cắn nhẹ. Niên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơi cong người lên, đôi tay Quang vuốt ve khắp cơ thể cô, nhẹ nhàng vô cùng. Lần đầu tiên của anh… cũng là lần đầu anh thấy thân thể của Niên, hoá ra dù có là đàn bà rồi cô vẫn đẹp đến vậy. Đôi tay anh chạm lên vùng tam giác bí ẩn, lách nhẹ vừa hôn núm hoa hồng vừa nghịch ngợm nơi ấy. Niên dường như không còn chịu nổi rên lên thành tiếng bấu chặt lấy Quang. Quang cũng không thể nào kìm chế được nữa tách chân cô đẩy vào trong. Những nhịp nhấp nhô lên xuống khiến anh như điên như dại, bao lâu rồi anh vẫn yêu cô nhiều đến thế. Hai cơ thể như hoà quyện làm một, thế này cũng chỉ còn hai người. Những nỗi đau, những nỗi khắc khoải khi xa nhau cũng tan biến dần đi, ở căn phòng này chỉ có những tiếng thờ gấp gáp nóng bỏng phả vào nhau. Cả đêm ấy hai người quần nhau đến tận khuya trong men say của rượu, mãi đến khi cả hai mệt quá mới ôm nhau ngủ thϊếp đi.
***
---------