Chương 2
Ngay buổi trưa ấy sau khi ăn cơm xong mẹ chồng Niên đưa cho vợ chồng một khoản tiền để đi sắm đồ, mua sữa cho đứa bé. Bà còn đặt tên nó là Nguyễn Minh Đức, tên gọi ở nhà cu Bin. Đây là lần đầu tiên Niên thấy mẹ chồng mình hào phóng và vui vẻ như vậy. Thế nhưng do quá bận rộn cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.Đến trưa sắm sửa đồ cho đứa bé xong cô cũng mệt nhoài người. Trộm vía đứa bé này rất ngoan, ít khóc, nhất là lúc Đăng bế. Nhìn chồng cô bỗng thấy thương anh. Có lẽ không riêng gì cô mà đến cả anh cũng thèm khát tiếng trẻ nhỏ biết bao nhiêu. Bốn năm nay cô không sinh con được anh cũng không bỏ cô, đó chẳng phải phúc của cô hay sao? Dù mẹ chồng cô chì chiết, đôi khi nói những câu như cứa vào tim thì đến giờ cô vẫn thấy mình may mắn. Nhìn đứa bé này cô lại muốn yêu thương nó, cùng chồng chăm sóc nó. Hi vọng nó sẽ thành sợi dây gắn kết giữa cô và gia đình chồng, nếu như sau này vĩnh viễn cô không thể sinh con cũng sẽ chân thành đối xử tốt với nó. Nhưng thật tâm cô vẫn mong nó mang lại cho cô chút ít may mắn, để cô có thể tự mình mang bầu, dù sau này có đẻ đứa con ruột của mình cô vẫn hứa với lòng sẽ đối xử tốt với Bin.
Lần đầu tiên được làm mẹ với Niên thật bỡ ngỡ, cũng may có sự giúp đỡ của cả bố mẹ chồng lẫn Đăng nên cô bắt đầu quen dần. Đêm đứa bé ngủ cùng cô và Đăng, đêm đầu tiên cô đã không thể ngủ được, cả đêm cứ ôm lấy con trong lòng. Đứa bé này không được bú sữa mẹ, đêm nào cũng rúc vào ngực cô đòi ti. Lắm lúc cô còn nghĩ sau này giả dụ có con thật có khi cô còn thương đứa bé này hơn cả con ruột cô mất. Nhìn nó tội nghiệp quá, bé tí đã phải uống sữa ngoài, ti ngực cô chẳng có chút sữa nào mà vẫn ti ngon lành.
Mấy ngày đầu Niên phải nghỉ làm ở nhà chăm Bin, mãi gần một tháng nghỉ không lương cô mới đi làm trở lại. Ban đầu Đăng không muốn cô đi làm, nhưng Niên biết nếu không đi làm lương của Đăng không thể đủ nuôi tất cả mọi người, chưa kể chi phí nuôi Bin bằng sữa ngoài rất đắt, dù lương chồng cô có cao thế nào cũng thật sự không kham nổi. Cũng may việc này mẹ chồng cô hoàn toàn đồng ý, bà ở nhà chăm con cho cô đi làm nên cô cũng yên tâm hơn.
Trước khi có Bin sáng nào cô cũng dậy từ năm giờ sáng để quét sân nhà, nấu ăn sáng cho cả nhà mới đi làm. Thế nhưng có con vào cô phải dậy từ bốn giờ giặt đồ, pha sữa rồi tranh thủ đi chợ mua thức ăn vứt tủ lạnh để trưa về nấu vì mẹ chồng cô bận trông Bin rồi.
Một buổi sáng thứ sáu đi làm công ty có cuộc họp khẩn cấp. Tất cả nhân viên may như cô cũng đều phải tham gia, đến khi lên đến phòng họp cô mới biết hoá ra trưởng phòng công ty mới về thay cho trưởng phòng cũ. Nghe đâu trưởng phòng cũ tham ô công quỹ nên bị cách chức, đuổi việc. Công ty của cô là công ty may mặc lớn, trưởng phòng bộ phận may cũng là trưởng phòng mà ai ai cũng nể. Tuy rằng cô chỉ làm ở một xí nghiệp nhỏ trong cả tổng công ty nhưng chuyện này cô cũng biết. Thế nhưng cô không quan tâm cho lắm, với đám công nhân may như cô chỉ cần làm đủ công, hàng tháng nhận đủ lương thưởng là mừng lắm rồi. Mà cũng lạ thật, bình thường sắp xếp nhân sự thế nào chỉ cần thông báo qua với bọn cô, sau đó gặp mặt là được chứ sao còn bày vẽ ra họp hành làm gì. Khi còn đang nghĩ vẩn vơ thì có tiếng nói của quản đốc cất lên:
– Giới thiệu với mọi người đây là anh Quang, trưởng phòng mới của chúng ta. Anh Quang tiếp nhận bộ phận may mặc chính ở cả xí nghiệp dưới này lẫn trên tỉnh nên sẽ làm việc cả hai nơi. Tối nay trưởng phòng mới sẽ mời tất cả mọi người đi ăn.
Niên đưa đôi mắt nhìn lên, bỗng dưng toàn thân sững sờ cả lại. Quang cũng nhìn cô, vẻ mặt đầy bình thản đứng lên phát biểu một bài. Bao nhiêu năm rồi mới gặp lại anh ta, Niên cũng không nghĩ gặp lại ở hoàn cảnh thế này. Trước kia cô và Quang từng yêu nhau, yêu nhau hai năm thì chia tay. Lý do ngớ ngẩn lắm, cãi vã nhau rồi đùng phát chia tay. Khi đó cả hai còn trẻ, cái tôi đều quá lớn nên chẳng ai chịu làm lành với ai. Chia tay hơn một năm Niên gặp Đăng rồi yêu và cưới anh. Nghe đâu Quang cũng lấy vợ rồi, còn lại thì cô gần như mù tịt thông tin.
Niên ngồi mãi, trong lòng chợt cảm thấy hơi ngột ngạt. Cũng may Quang phát biểu khá ngắn, có điều nghe anh ta nói anh ta sẽ trực tiếp ở xí nghiệp này, phụ trách chính, một tuần chỉ lên xí nghiệp tỉnh một lần lại càng làm Niên thấy thêm phần khó thở. Dù sao ngày xưa cô cũng từng khá hận anh ta, mà có lẽ anh ta cũng chẳng ưa cô là mấy. Đã là người cũ rồi thì thực lòng cô chẳng mong gặp lại ở hoàn cảnh này, nhất là khi hai người đã có cuộc sống riêng.
Đến tối Niên xin phép quản đốc nhà có việc nên không tham gia bữa tiệc được. Cũng may quản đốc biết cô giờ có nuôi con nên không làm khó. Xưa nay cô chăm chỉ làm việc nên lãnh đạo xí nghiệp này đều khá quý mến cô.
Về nhà, Niên lại tất bật với công việc nội trợ, chăm sóc Bin nên cũng quên mất việc sáng nay gặp Quang. Khi con người ta bận rộn thường ít nghĩ đến những chuyện không đáng nghĩ thì phải. Ở trên nhà Bin đang chơi với Đăng và bà nội. Mấy hôm trước Đăng có nói với Niên về việc đi khai sinh cho Bin, nhưng vì Bin là đứa bé bị bỏ rơi nên thủ tục loằng ngoằng mãi cũng chưa thể làm được. Thực lòng Niên cũng muốn làm cho nhanh, muốn được pháp luật công nhận đây là con của cô. Có điều nghe Đăng giải thích cô cũng không muốn gấp gáp quá làm gì.
Nấu cơm ăn xong Niên tắm cho Bin rồi bế con lên giường ngủ. Thằng bé quấn quýt cả cô lẫn Đăng. Nhiều khi cô cứ tự nghĩ sao ông trời lại cho cô đứa con ngoan ngoãn đến vậy. Hay bản thân con cũng biết thân phận mà thương bố mẹ nuôi của mình.
Sáng hôm sau Niên được nghỉ nên đến bảy giờ mới ra chợ. Khi vừa đến hàng thịt cô bỗng thấy tiếng bà bán rau oang oang:
– Cô Hà đi chợ hử? Hình như lâu lắm rồi mới thấy cô ra ngoài, trước tôi còn tưởng cô chuyển công tác đi lên tỉnh rồi chứ. Mà lâu không gặp cô giờ đẹp thật đấy, da dẻ trắng bóc như trứng gà, người nhà nước có khác cô Hà nhẩy.
Niên đưa mắt nhìn theo, là chị Hà kế toán ở Uỷ ban xã, người mà mẹ chồng cô luôn muốn Đăng lấy làm vợ. Nghe bà bán rau nói Niên cũng mới ngớ người ra. Hình như bảy tám tháng nay rồi Niên không gặp chị Hà, cách đây gần một năm có gặp mà thấy mặt mũi chị mọc mụn lắm. Người thì bảo chị đi chữa mụn, người thì bảo chị lên tỉnh làm, lại bảo chị đi nước ngoài. Lần này thấy chị ở đây Niên cũng ngạc nhiên. Ở phía trên chị Hà cười cười nói:
– Cháu đi công tác ở vùng cao mấy tháng, ở đó không có nắng nên trắng ra thôi cô ạ.
– Thế hở? Mà đi vùng cao béo trắng ra thế này ai chả thích nhỉ. Thế bao giờ thì cho mọi người ăn cỗ đây? Đẹp gái thế nhưng cũng phải lấy chồng đi chứ.
– Dạ vâng, cứ từ từ cô ạ.
Niên nhìn chị Hà, công nhận chị càng ngày càng đẹp thật, hai má hồng hây hây, da trắng nõn nà, người có ăn có học lại đẹp như chị làng này không nhiều. Khi cô định lên chào chị một câu chị đã đưa mắt nhìn về phía cô. Vừa thấy cô chị chỉ gật đầu rồi ngoảnh mặt bỏ đi. Trước kia dù cho mẹ chồng cô thích chị Hà hơn cô, nhưng mối quan hệ của cô với chị Hà cũng tương đối tốt đẹp. Có vài lần chị còn đến nhà cô ăn cơm, tuy không thân thiết như chị em nhưng cucng không đến mức xã giao thế này nên cô có chút hẫng. Cô khẽ thở dài bước ra chợ cá. Khi vừa đến nơi đã có tiếng xì xào:
– Này, con Hà nhà ông Lân đếch phải đi công tác đâu. Nghe nói nó có chửa rồi nghỉ mấy tháng đi đẻ đấy.
– Nói liên thiên, đi đẻ thế con nó đâu.
– Không biết, thằng cháu tôi làm ở Uỷ Ban nói thế. Nghe đâu con này làm giấy xin nghỉ đi chữa bệnh nhưng thực ra là đi đẻ. Mấy tháng đầu bụng nhỏ vẫn đi làm được rồi đến tháng thứ sáu mới nghỉ làm.
– Bà cứ đồn vớ va vớ vẩn, nó có chồng đâu mà đẻ?
– Nó chửa hoang với thằng nào đó chứ chồng con gì. Chồng con đã không phải giấu.
– Thôi bà ơi, mấy cái chuyện này đừng đồn đoán lung tung, người ta nghe được lại chửi cho.
– Tôi kể với bà thôi không tin cũng chịu. Thằng cháu tôi làm trong uỷ ban chẳng lẽ nó nói dối. Nghe nói chẳng ai biết đâu, mỗi ông chủ tịch với thằng cháu tôi biết. Thằng cháu tôi biết vì lúc đó nghe được con này nói chuyện thôi, chứ nhà nó kín lắm không lọt được ra ngoài đâu.
Niên nghe xong chợt cười cười, ở cái làng này cái gì cũng đồn được thành một câu chuyện đầy thuyết âm mưu. Hết chị Hà đi chữa mụn, đi công tác, đi lên tỉnh làm giờ lại là đi đẻ. Mới nghe cũng thấy vô lý rồi. Đi đẻ thì con của chị đâu, một mạng người chứ có phải cây kim ngọn cỏ đâu mà giấu được? Niên mua cá xong cũng vội về nhà chứ chẳng rảnh ngồi đó nghe mấy bà tám chuyện.
Khi vừa về đến hiên bỗng nghe tiếng mẹ chồng cất lên:
– Này ông ơi, ông thấy thằng Bin giống thằng Đăng hồi nhỏ không? Giống y ông nhỉ?
Tự dưng nghe đến đây Niên bỗng chột dạ, thứ linh cảm bất an lần đầu mẹ chồng cô mang Bin về bỗng xuất hiện trở lại. Mẹ chồng cô cũng vừa hay nhìn lên cô, bà cười cười trừ rồi nói:
– Về rồi đấy à? Trông thằng bé cho tôi một tí. Tôi vào buồng gấp quần áo.
Niên nhìn mẹ chồng cố gạt đi suy nghĩ vừa rồi bế Bin lên. Tiện cầm túi thức ăn mang xuống dưới bếp. Thế nhưng ở dưới bếp hình như mẹ chồng cô mới lau, đi được mấy bước Niên bỗng trượt chân ngã vồ xuống, ngay giây phút ngã xuống cô hốt hoảng như một phản xạ ôm lấy Bin vào lòng. Bàn tay cô đau nhói sưng vù lên, dù đã cố đỡ Bin nhưng đầu thằng bé vẫn bị chạm xuống đất, tuy đã giảm bớt lực nhưng vẫn đỏ lên. Thằng bé bị đau hét toáng lên, trên nhà bố mẹ nghe tiếng rầm cũng chạy cả xuống. Mẹ chồng cô không hỏi không mà lao vào ôm lấy Bin gào lên:
– Ôi giời đất ơi, chị sao lại để thằng bé ngã thế này?
– Mẹ… con…
– Thôi đừng có giải thích nữa, chị ác cũng ác vừa vừa thôi chứ. Thằng bé có tội tình gì mà chị lại làm vậy với nó?
Nghe mẹ chồng nói Niên bỗng kinh ngạc tột độ, làm Bin ngã là lỗi của cô, nhưng sao mẹ chồng cô lại cho rằng cô cố ý? Nó cũng là con cô cơ mà, còn chưa kịp nói gì mẹ chồng cô lại tru tréo:
– Nó không phải con ruột chị nên chị không thương nó chứ gì. Đúng là loại cây độc không trái, gái độc không con.
Nghe xong câu nói của mẹ chồng bỗng dưng Niên thấy đau đến mức không thở được. Ở ngoài có tiếng dép loẹt xoẹt của Đăng, anh lao vào thấy cu Bin khóc liền hỏi:
– Mẹ có chuyện gì đấy?
– Chuyện gì? Con vợ anh đấy, cái thứ ác độc, kể cả thằng cu Bin có là con nuôi đi chăng nữa sống cũng phải có tình cảm chứ. Vậy mà nó nỡ lòng làm thằng bé ngã sưng cả đầu lên. Anh xem…
Còn chưa kịp nói hết câu mẹ chồng lại thì thầm vào tai Đăng câu gì đó, đột nhiên Đăng lao vào tát bốp một phát vào mặt Niên rồi quát:
– Niên, sao cô lại làm như vậy?
Niên ngước mắt nhìn chồng, đôi tay sưng vì ngã xuống nền cũng không đau bằng trái tim cô lúc này. Đăng đánh cô? Anh đánh cô, lần đầu tiên anh ta tay đánh cô vì anh xót đứa con nuôi của hai người… trong khi cô đã cố hết sức để bảo vệ nó. Bốn năm năm sống chung với nhau, hoá ra đến giây phút này cô vẫn chưa thể hiểu hết được người chồng đầu ấp tay gối của mình.
***
Lời tác giả: ai còn hóng truyện đọc truyện thì đừng quên cmt, like, share cho tớ với nhé. Vẫn hai ngày 1 chương, nếu trên 5k like thì mai có tiếp không thì ngày kia có.
---------