Quý Phi Mỹ Nhân Ốm Yếu Là Người Bệ Hạ Cưng Chiều Nhất

Chương 1: Chắc hẳn nàng ấy đau nhiều lắm......

Ánh mắt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, yếu ớt len lỏi xen qua song cửa sổ, lạnh hơn cả ánh trăng.

Ánh mắt của Hề Nguyệt trống rỗng, đôi mắt đen kịt giống như nước tù đọng, cả người nghiêng ngả dựa vào ghế, đôi tay vô lực đặt xuống vị trí bụng dưới, l*иg ngực chỉ còn phập phồng yếu ớt, mắt từ từ nhắm lại.

Thân dưới là một màu đỏ tươi ướt đẫm thấy mà phát hoảng, gần như thấm ướt cả tấm giường.

Mà chờ đến khi màu đỏ tươi chuyển thành đỏ sẫm, dần dần ngưng tụ thành màu đen, trong chiếc l*иg giam hoa lệ này vẫn không có một bóng người.

Tiếng binh qua tướng đỡ ngoài cửa sổ đã nhỏ dần, rồi ngừng hẳn.

Tiếng chim chóc hót reo cũng ngừng lại, trống không một mảnh tĩnh mịch.

Điện Phi Vân, chỗ ở cao cao tại thượng của Quý phi này, dường như trong một đêm đã phủ đầy tro bụi, mùi thối rữa mục nát hận không thể nuốt chửng và chôn vùi đại điện cùng với ánh nắng.

Nhưng người sắp chết trên giường lại không cam lòng.

Khi tia nắng cuối cùng sắp thoát khỏi thế giới này, giống như một phép màu, Hề Nguyệt giãy giụa mở mắt ra, thở hổn hển, chỉ một cử động nhỏ bé cũng khiến cho nàng co giật và run rẩy.

Cũng không biết sức lực đến từ đâu, hai cánh tay gầy yếu lết cơ thể đã đau đến mức không còn tri giác xuống khỏi giường, từng chút từng chút xê dịch ra phía cửa.

Một vệt máu đỏ sẫm dài dằng dặc rơi ở đằng sau, khiến người ta nghĩ đến lớp phấn vàng do bươm bướm rắc xuống khi phá kén bay lượn.

Xa hơn một chút, bên cạnh bàn (loại bàn tròn), bên cạnh án (loại bàn dài), trong các góc, tất cả xung quanh vốn bày các loại đồ trang trí quý giá, trên mặt đất đều tràn đầy mảnh sứ vỡ, phản chiếu những đốm sáng nhỏ lít nha lít nhít, đốm sáng trắng đó còn lạnh lùng và đáng sợ hơn cả lưỡi đao.

……

Mặt trời tựa như sắp trốn xuống dãy núi phía Tây, trong không khí màu vàng sậm dày đặc từng chút từng chút bị bóng tối nuốt chửng.

Khi tia sáng cuối cùng biến mất không thấy nữa, Hề Nguyệt dùng hết sức lực của cả cơ thể đập vào cửa lớn, gào thét lên một tiếng “Cứu mạng”, nhưng thậm chí còn không sánh bằng với tiếng mèo kêu.

Bên ngoài.

Người gác cổng, không có phản ứng gì với tiếng vang nhè nhẹ này.

Ánh mắt của họ khác hẳn, toàn thân tràn đầy hơi thở gϊếŧ chóc, binh phục áo giáp đang mặc thấm đẫm màu máu đỏ sẫm.

Đây…… rõ ràng không phải là thị vệ trong cung, mà là binh sĩ khát máu ở biên quan sa trường!

Chi chít chằng chịt, vây điện Phi Vân này đến mức như thùng sắt, một con chim cũng không bay ra, không vào được.

*

Trước điện Kim Loan.

Tư Đại tướng quân một thân quân trang, dẫn theo binh sĩ tướng lĩnh hùng mạnh phía sau, cùng với mấy người tay ôm sau đầu xếp hàng đằng trước, quỳ một chân xuống đất, ôm quyền hành lễ với Đế Vương trẻ tuổi Cung Ngự.

Thanh âm vang dội có lực: “Bẩm bệ hạ, cung loạn đã dẹp yên! Thần, Tư Cảnh, may mắn không nhục mệnh!”

Những binh tướng phía sau cũng quỳ một gối trên đất, đập nện binh đao ba lần, cùng với tiếng gầm vang vọng khắp trời đất: “May mắn không nhục mệnh! May mắn không nhục mệnh! May mắn không nhục mệnh……”

Vang vọng khắp trời, chim chóc sợ hãi bay tán loạn.

Nếu nhìn kỹ, ấn tự trên vai áo giáp của bọn họ, cũng giống với binh sĩ canh giữ điện Phi Vân, đều là một chữ “Tư” mạ vàng phức tạp.

Đế Vương Cung Ngự thân mặc hoàng bào, hơi ngẩng đầu nhìn xuống, thần sắc nghiêm túc, “Tướng quân cực khổ, chư vị bình thân.”

“Chư vị bình thân ——”

“Chư vị bình thân ——”

“......”

Quan truyền lệnh từ xa tới gần, để âm thanh này vang vọng khắp quảng trường nơi binh sĩ đang xếp hàng ngay ngắn.

Tư Đại tướng quân dẫn đầu dùng tay ra hiệu, động tác vung tay áo bay theo gió, vang bên tai, cúi đầu, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——”

Lời còn chưa dứt, mấy vạn tướng sĩ đã cùng nhau tung hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——”

Sóng âm quét qua, mặt đất rung chuyển.

Dứt lời, Tư Đại tướng quân cùng chúng tướng sĩ cùng nhau đứng dậy, động tác đồng đều, tiếng áo giáp vang, tiếng giày chiến uỳnh uỳnh động đất, không chút lộn xộn.

Sau đó, Ngự tiền thái giám tay cầm chiếu chỉ, cung kính xướng vang khao thưởng ba quân, đại phong tướng lĩnh.

Cung Ngự đứng ở ngay chính giữa trên đầu, quan sát các vị tướng sĩ, ánh mắt bình tĩnh, toàn thân tràn đầy khí độ Đế Vương, long ngự cửu thiên(*).

(*)龙御九天 - Long ngự cửu thiên: đại ý là bậc vua chúa ở và cai quản trên chín tầng trời.

Bàn tay to được ống tay áo rộng che đi, nhưng lại đang nắm thật chặt tin tức Ám Vệ truyền về cách đây không lâu, gân xanh nổi lên, hơi run rẩy.

Muốn thánh chỉ đọc nhanh lên một chút, nhanh thêm chút nữa.

Phía chân trời, ánh sáng nhanh chóng tối đi, xung quanh đèn đuốc được thắp sáng. Ngọn lửa cháy hừng hực, cũng chẳng là gì so với mãnh thú gầm thét bị mắc kẹt trong lòng hắn.

Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi……

Nàng ráng lên, nghìn lần vạn lần, phải ráng lên……

……

Cuối cùng, nghi thức cũng tiến vào hồi cuối.

Hôm nay chỉ có lệnh khao thưởng, chờ khi trong cung khôi phục trật tự, ngày khác hắn sẽ sắp xếp buổi tiệc, thiết đãi ba quân.

“Tư tướng quân, xin dừng bước.”

Trước cửa cung, binh lính đang có hàng có lối rời khỏi cung, Cung Ngự tiến về phía trước mấy bước, gọi Tư Đại tướng quân đang muốn đi theo sau.

“Bệ hạ.” Tư tướng quân quay người, hành lễ.

Cung Ngự dốc hết toàn lực thu lại ý lạnh uy nghiêm đáng sợ trong mắt, giấu đôi bàn tay đang run rẩy kịch liệt vào ống tay áo, tờ giấy trong tay thấm ướt mồ hôi lạnh, cũng gần như sắp bị sức lực của hắn bóp nát.

Giống như đã đeo chiếc mặt nạ lên, đối mặt với Tư tướng quân, cười thoải mái nói: “Hôm nay ta may mà có Tư Đại tướng quân mới có thể hóa nguy thành an. Nếu như tướng quân không bận, có thể làm phiền tướng quân một việc không?”

Tư tướng quân vội vàng xua tay, “Không bận không bận, mời Bệ hạ nói.”

Cung Ngự dường như có vẻ ngại, “Lần cung biến này, chính là tai họa nội ứng ngoại hợp. Tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, có thể làm phiền mời tướng quân đi cùng trẫm giám sát binh sĩ cùng thị vệ canh phòng được không, rồi ta thỉnh giáo tướng quân về việc bổ sung lỗ hổng phòng thủ trong cung? Chuyện này có hơi chút rườm rà, vẫn xin tướng quân vui lòng chỉ giáo.”

“Bệ hạ khách khí rồi, thần nhất định sẽ cố gắng hết sức vì Bệ hạ.” Tư tướng quân chắp tay.

Tiền triều, thậm chí hậu cung, từng nơi từng chỗ, đều không kể việc to việc nhỏ.

Cung Ngự đang cận kề từng tấc thời gian, chịu đựng đến mức l*иg ngực đau nhức, tim đập thình thịch trong l*иg ngực, lại bị vây hãm trong thân thể lạnh lẽo.

Sau khi bàn giao xong, binh sĩ đều đã xuất cung.

Cung Ngự đích thân tiễn Tư tướng quân đến cửa cung, cảm tạ thêm lần nữa.

Sắc mặt của Tư tướng quân hơi đỏ lên, say mê đàm luận vẫn chưa đủ đã, chắp tay cáo lui.

Cửa cung cuối cùng cũng nặng nề đóng lại trước mắt Cung Ngự.

Trong nháy mắt, trên trán hắn đã nổi gân xanh, hơi thở đột nhiên gấp gáp.

Giữa hàm răng run cầm cập, nỗi sợ hãi tột độ quét khắp cơ thể.

Nguyệt Nhi…… Nguyệt Nhi……

Xoay người, bước đi gần như bay về phía Ngự Thư phòng, cung Càn Thanh.

Vừa vào cửa, mấy Ám Vệ đồng thời hiện thân, đều là mặc một bộ y phục màu đen rỉ máu, có bộ y phục còn bị rạch toang, vết thương trên người tróc da bóc thịt, nhìn thấy mà phát hoảng, có người trên trán còn rỉ máu, chảy vào trong mắt, đôi mắt đỏ ngầu.

Đồng loạt quỳ xuống dập đầu, giọng người thủ lĩnh khàn khàn: “Bệ hạ, bọn hắn vừa rút lui, người của chúng ta liền tiến vào luôn, Quý phi Nương tử(*) không ổn lắm, thuộc hạ tự mình làm chủ, đã đưa Tô Thủ Triết đi…… cứu chữa cho Nương tử.”

(*)娘子 - ‘Nương tử’ tương đương với ‘Nương nương’

Mấy chữ cuối cùng, gần như ngập ngừng từng chữ một.

…… Không ổn lắm…… cứu chữa……

Cung Ngự không kiềm chế nổi nữa, cơ thể lung lay, sắc mặt trắng bệch.

Ứng Túc công công ở đằng sau đỡ lấy, “Bệ hạ!”

Cung Ngự nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Ngữ khí khẩn thiết, từng chữ lạnh thấu xương, lời nói sắc bén vang dội: “Lập tức đi gọi Thái y viện! Điều Ám Vệ và Cẩm Y Vệ mau chóng đi bảo vệ tốt điện Vân Phi! Ngoài ra……”

Nhìn về phía Ứng Túc, sát ý nghiêm nghị trong mắt, “Bí mật bao vây cung Nhân Cảnh, kẻ nào chống cự, gϊếŧ chết bất luận tội!”

……

Trước sau chưa tới một khắc đồng hồ, trong Ngự Thư phòng liền giống như trước đó, hoàn toàn trống không.

Chỉ có một khác biệt duy nhất, là cái bàn mà Bệ hạ đã từng chống kia, trên mặt có thêm mấy dấu tay lõm vào không rõ ràng.

*

Trăng treo trên đầu ngọn liễu, tiếng mõ canh ba vang lên.

Ánh trăng ảm đạm chỉ dư lại một tia lấp lánh có thể xuyên qua cửa cung dày nặng, in hoa văn cửa sổ phức tạp lên mặt đất, trong bóng tối mơ hồ, giống như ma quỷ đang nhảy múa trong mộng.

Trên mặt đất, vệt máu màu đen vẫn bị bao phủ bởi màu đỏ tươi mới, kéo thẳng tới cửa.

Ánh trăng lúc ẩn lúc hiện phác họa bóng dáng mảnh sứ vỡ đầy đất, vô số mặt cắt bén nhọn hướng lên trên, tiếng than khóc buồn bã.

Có luồng sáng chợt xuất hiện, xuyên qua chủ điện tối đen như mực, được đèn đuốc sáng trưng nuốt chửng.

Thiên điện.

Cung nữ thái giám bị sai khiến ra ra vào vào, từng chậu nước máu mang ra ngoài, rồi lại đổi thành bưng vào một chậu nước sạch ấm.

Trong điện, tất cả các Thái y của Thái y viện cùng đại phu thuộc Ám Vệ đều tề tụ ở nơi này, có ngăn có nắp, khua chiêng gõ trống mà cứu người.

Gần mười người vây quanh, nhưng lại chỉ nghe thấy được mệnh lệnh ngắn gọn hữu lực, cùng âm thanh chuyển động nhanh chóng.

Ở giữa, trên chiếc giường rất lớn.

Chiếc váy cung đình lộng lẫy nhưng lại bị rách nát loang lổ, giống như những cánh hoa trong đóa hoa lớn, tầng tầng lớp lớp nâng giữ nhụy hoa, đáng tiếc nhụy hoa chỉ có một chút nho nhỏ, làn da nhợt nhạt, lặng yên không tiếng động.

Suốt cả một đêm, sắc trời sắp sáng.

Đủ loại đủ kiểu, tiếng ra lệnh khẩn cấp khàn khàn mới chậm lại đôi chút.

Người trên giường cuối cùng cũng, có chút chút bộ dạng của người sống.

Mà cho tới giờ khắc này, Cung Ngự mới thất tha thất thểu từ ngoài điện đi vào.

Hắn không biết kể từ lúc nào, mình như tượng đá đứng ở ngoài cửa điện, trong bóng đêm, cứ một mực canh giữ như vậy.

Trong lòng dao cắt chảy máu, như trải qua cực hình.

Ý thức giống như du hồn đang bay, thân thể lảo đảo, hướng về phía nàng.

Đến bên cạnh giường nàng, từ từ ngồi xổm xuống.

Các Thái y tránh ra, có người chỉ chỉ bên ngoài, rồi tất cả đều đi ra.

Cung Ngự muốn ôm lấy nàng, nhưng bàn tay dang rộng ra lại run rẩy đến mức không có hình dạng, rất lâu, hắn mới dám cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng chạm vào hai má của nàng.

Bắt đầu có hơi lạnh.

Nhưng trái tim hắn dường như cuối cùng cũng sống lại rồi, đập thật mạnh.

Hết thảy cảm giác như thủy triều ùa về.

Hắn nhìn thấy rất nhiều vết cắn trên môi nàng, nhìn thấy vết thương do va đập trên trán nàng, nhìn thấy vô số vết xước trên làn da non mềm trắng nõn của nàng, có một số, sâu đến mức có thể nhìn thấy được cả vân da.

Còn có các khớp bị bầm tím sưng tấy.

Đôi bàn tay thon thon như vậy, đã từng ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng rêи ɾỉ du dương, khiến hắn yêu thích không buông tay. Giờ đây mu bàn tay lại rải rác những vết bầm tím cùng tơ máu, lòng bàn tay tràn đầy vết xước thô ráp.

Cổ tay trắng nõn như ngọc như vậy, hắn đã từng tỉ mỉ hôn qua, hôn đến mức nàng nhột, cười đến không ngừng, tiếng cười như ngọc bội chuông bạc, gõ lên trái tim hắn. Hiện giờ, lại……

Hắn có thể nhìn ra được, những thứ này, là bị giày tàn nhẫn nghiền ép, nghiền ở trên mặt đất, ma sát chồng chất.

Vừa trông thấy, chính là một cây dao hung hăng đâm vào trong tim.

Từ đầu tới cuối, từng tấc từng tấc nhìn sang, miệng hắn từ từ mở lớn, hô hấp như không chịu nổi càng nặng càng gấp.

Gân xanh trên trán, hai mắt đỏ ngầu.

Cuối cùng, ánh mắt rơi vào phần bụng phẳng lì của nàng.

Chính tại đây, ngay lúc sáng sớm, hắn vẫn còn nhẹ nhàng sờ sờ, nàng rất dịu dàng mà mỉm cười, dỗ dành, nói phụ hoàng sẽ nhanh trở về……

Hiện giờ……

Chắc hẳn nàng đau nhiều lắm……

Bỗng nhiên, một tiếng a không cầm được tràn ra từ trong cổ họng, không thành âm điệu, không thành câu chữ, giống như tiếng gào thét trước khi chết của mãnh thú, giống như khóc ra máu.

Gắt gao che lấy l*иg ngực cúi người xuống, như ngàn mũi tên xuyên qua tim, thủng trăm ngàn lỗ.

Các Thái y đang thảo luận dùng thuốc thi châm ở bên ngoài chợt im lặng, các cung nữ thái giám đầu cúi càng thấp hơn.

Nhất thời đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Vì thế tiếng nghẹn ngào trầm thấp run rẩy, đè nén, bi thống thấu xương từ trong điện truyền tới, rất rõ ràng như thế.

Cứ như vậy vang vọng trong điện.

Vuốt ve một bên chiếc váy cung đình lộng lẫy tầng tầng lớp lớp, vết máu loang lổ đã được cởi ra, đồng thời vuốt ve chiếc chăn màu đỏ thẫm đang nhẹ nhàng đắp trên người nàng.

Cũng vuốt ve làn da mềm mại trắng như tuyết không hề có chút sức sống nào, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt của nàng.

Hai mắt nhắm chặt của Hề Nguyệt khẽ cử động như thể cảm ứng được.

Trong chốc lát, có ý thức giãy giụa nổi lên.

Có chút muốn hỏi, sao, giờ mới tới chứ.

Nhưng nàng không còn chút sức lực nào nữa.

Nàng quá mệt rồi, cũng quá lạnh rồi.