Nghiêm An Nhiên ngồi im trên chiếc giường lớn mềm mại. Sống lưng của cô thẳng tắp, cho dù mệt mỏi cũng không hề gục xuống. Trước mắt cô là một khoảng không tối đen như màn đêm vô tận, mà cô lại một mình vùng vẫy ở trong đó.
Cả ngày hết quay qua chỗ này lại đến chỗ kia để thực hiện hôn lễ, cả người Nghiêm An Nhiên cũng đều muốn rã rời. Hiện tại cô chỉ muốn tháo xuống bộ váy cưới đắt giá cùng nặng nề này xuống. Thế nhưng với đôi mắt này cô lại không dám tùy tiện hành động gì. Bởi vì cô sợ bản thân sẽ sơ sẩy làm hỏng bộ váy này mất.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, kéo theo đó là nhịp tim đập mạnh liên hồi của Nghiêm An Nhiên. Tuy trước mắt cô không thể nhìn được bất kì thứ gì, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được trong phòng đã xuất hiện thêm một người.
"Mộ Hàn? Là anh sao?"
Người trước mặt cô không nói bất kì điều gì, hơi thở của anh nặng nề, giống như đang phải kìm nén cơn phẫn nộ đang trực trào trong lòng.
"Mộ Hàn?" Nghiêm An Nhiên không xác định hỏi lại một lần nữa.
"Câm miệng!" Tư Mộ Hàn tức giận gầm lên.
Tư Mộ Hàn đến trước mặt cô, nhìn biểu cảm ngơ ngác trên gương mặt ấy thì bỗng nhiên cười một cách đầy chế giễu.
"Nghiêm An Nhiên, cô có tư cách gì mà gọi tên tôi? Biết không, mỗi lần cô gọi như vậy đều chỉ khiến tôi thấy ghê tởm!"
Mỗi lần Nghiêm An Nhiên gọi đến tên của anh, đều khiến mỗi tế bào trong cơ thể của anh cảm thấy hết sức ghê tởm. Nhìn khuôn mặt của Nghiêm An Nhiên giống hệt với khuôn mặt của người trong lòng, Tư Mộ Hàn bản thân muốn phát điên lên rồi.
Rõ ràng tiểu Lạc của anh tốt bụng như vậy, thiện lương như vậy cứ như thế trong một đêm bị Nghiêm An Nhiên bức ép đến mức phải bỏ đi.
Rõ ràng vợ anh, Tư phu nhân phải là Nghiêm An Lạc, vậy mà một Nghiêm An Nhiên ti tiện kia lại dám ép buộc người phụ nữ của anh như vậy.
Sắc mặt Nghiêm An Nhiên trắng bệch. Tuy không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh, vậy nhưng cô có thể cảm nhận được trên khuôn mặt đó hiện tại đang tràn đầy phẫn nộ.
"Em..." Tiếng nói của cô như bị nghẹn lại ở cổ họng, nửa ngày chẳng thể nói thêm được lời nào.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu của cô dấy lên một cảm giác đau nhói, ngay lúc đó Tư Mộ Hàn đã nắm chặt lấy tóc của cô rồi.
Tư Mộ Hàn gầm lên: "Mẹ nó, Nghiêm An Nhiên cô chỉ vì chức vị Tư phu nhân mà làm ra những chuyện độc ác như vậy. Cô nghĩ chỉ cần đuổi được tiểu Lạc đi thì tôi sẽ yêu cô sao?"
Nghiêm An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, trước mắt cô vẫn là một khoảng không tối mù mịt, nhưng nước mặt trên mặt đã chảy dài trên má.
"Không có... em không có ý như vậy!"
Tư Mộ Hàn: "Không có ý như vậy? Nghiêm An Nhiên, mỗi lời cô nói ra toàn là dối trá. Tại sao cùng một khuôn mặt, nhưng tôi lại đặc biệt cảm thấy ghê tởm cô?"
Ngay lúc Tư Mộ Hàn dứt lời, Nghiêm An Nhiên cũng chẳng chống cự thêm nữa. Sống mũi cô chua xót, cảm giác nhục nhã lan tỏa khắp tâm trí cô.
Tay chân cô lạnh ngắt, sự tuyệt vọng cùng đau khổ như muốn ép cô tới phát hoảng.
Nghiêm An Nhiên đưa đôi mắt trống rỗng của mình nhìn theo hướng của Tư Mộ Hàn, tựa như một con búp bê vô hồn mặc người dày xéo.
Một lúc sau cơn đau trên đầu dần biến mất, sau đó là tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên.
Rầm!
Nghiêm An Nhiên nở nụ cười chua xót.
Anh đi rồi! Bỏ mặc cô trải qua một đêm tân hôn thật lạnh lẽo.
Nghiêm An Nhiên bật khóc nức nở, cô gào lên từng tiếng như xé toạc tâm can.
Tại sao mọi chuyện như vậy đều là Nghiêm An Nhiên cô gánh chịu? Rõ ràng cô cũng là con gái của họ, vì sao lại bất công như vậy? Nghiêm An Lạc có thể có bất kì thứ gì cô ấy mong muốn, thế nhưng Nghiêm An Nhiên lại phải cầu xin lợi ích về mình từng chút một.
Chị cô có thể tự do yêu đương, đến tận lúc đào hôn rồi cũng không bị một lời trách móc từ ba mẹ. Còn Nghiêm An Nhiên lại như một con tốt thí, sẵn sàng bị Nghiêm gia đưa đi vì lợi ích chung.
Cho dù là Nghiêm An Nhiên gặp Tư Mộ Hàn trước. Vì cớ gì liên tục là Nghiêm An Lạc dành được tất cả tình yêu thương ấy.
Tư Mộ Hàn yêu Nghiêm An Lạc, người mà anh cho là thiện lương ấy, và sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ ác độc như Nghiêm An Nhiên.
Nghiêm An Nhiên biết, kể từ lúc cô bước vào lễ đường cùng kết hôn với Tư Mộ Hàn là cô đã không thể quay đầu lại được rồi.
Nghiêm An Nhiên yêu Tư Mộ Hàn rất nhiều, rõ ràng được kết hôn với anh là ước mơ lớn nhất của cuộc đời cô. Thế nhưng ước mơ được hoàn thành trong giờ phút này, đều như một con dao hai lưỡi trước sau đâm cô đến rỉ máu.
Nghiêm An Nhiên không biết mình đã khóc bao nhiêu lâu. Đến khi cô choàng tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.
Chiếc váy cưới trên người vẫn chưa được ai tháo bỏ, kéo theo cả người cô đều nặng nề.
Nghiêm An Nhiên mất rất lâu mới có thể thay được một bộ váy bình thường, sau đó lại mò mẫm tìm phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
"Phu nhân, cô xuống rồi. Để tôi giúp cô." Ngay lúc Nghiêm An Nhiên đi xuống, phía trước đã có một nữ hầu đứng đợi để đỡ cô.
Cô nói: "Cảm ơn!"
"Thưa không có gì!"
Nghiêm An Nhiên được đưa tới một phòng ăn rộng lớn, xung quanh tai cô vang lên rất nhiều tiếng nói ồn ào.
"Phu nhân đã đến rồi."