Cậu ba chẳng thèm ra tiễn chị Huyền nữa mà quấn lấy tôi hôn hít lên má.
Tôi chưa hết giận đâu nhưng thấy cậu đáng yêu như vậy không nỡ trách móc. Cậu bấu eo tôi một cái rồi hỏi:
– Mợ còn giận tôi nữa không? Đừng giận tôi nữa nha, tôi làm sao có thể làm điều gì có lỗi với mợ được cơ chứ? Tôi yêu mợ chẳng hết đây này.
– Yêu tôi mà nãy chị Huyền chê bai khinh thường tôi cậu chả bênh tôi được câu nào.
– Thế nào là không bênh? Tôi bênh thế còn gì? Với tôi không muốn chấp phụ nữ, nói qua nói lại rồi mợ cũng là người thiệt nhất. Nếu mợ thích sau người ta nói câu nào tôi trả treo luôn câu đấy.
– Thôi…
– Thôi gì mà thôi, mợ thích là được mà.
Cậu nói đến đâu cù tôi đến đấy, cù xong cậu còn hôn chùn chụt sau đó mang cho tôi rổ mận rồi nói:
– Này, mợ ăn đi, hôm nay tôi mua ở huyện về mà nhà đông quá tôi phải giấu đi cho mợ đấy.
Tôi nhìn cậu bất chợt xúc động suýt rơi nước mắt, tính ra cậu ba là mẫu đàn ông khó kiếm đấy chứ. Cậu ít nhậu nhẹt bia rượu, đi làm về là quấn lấy tôi, cũng ít tụ tập bạn bè đàn đúm còn biết nghĩ cho vợ con. Thế mà không hiểu sao tự dưng tôi ghen tuông chi cho mệt óc.
Tôi nhìn cậu chợt nhớ ra cốc thanh mai buổi sáng liền kể lại cho cậu nghe. Cậu thấy vậy thì chạy sang buồng mợ cả gõ cửa lấy cốc thanh mai được mợ đóng vào chai nhựa đạy nắp kín. Cậu ba nhận lấy rồi nói với tôi:
– Cái này phải để mai tôi gửi lên thủ đô nhờ thầy tôi vậy.
Tôi gật đầu chưa kịp đáp cậu đã bế thốc tôi vào giường ôm chặt lấy tôi. Chuyện ban nãy tôi cũng quên tịt, nép vào lòng cậu đánh một giấc say sưa.
Mấy ngày tiếp theo tự dưng chị Hà thay đổi thái độ với tôi, chị chả gắt gỏng cũng chẳng chê bai tôi quê mùa bẩn thìu. Đến cỡ một tuần sau đó tự dưng cả nhà đang ăn cơm thì có một gia đinh bên nhà mợ cả chạy sang hốt hoảng nói:
– Cô Quỳnh ơi, nhà xảy ra chuyện rồi. Con Hằng nó dạo này phát điên rồi ban nãy đâm đầu vào tường tự tử. Ông bà mới đưa nó lên viện mà không biết tình hình thế nào. Cô qua ngay đi.
Tôi nghe xong tự dưng run rẩy nhìn sang mợ cả cũng tái mét cả mặt đi. Ông bà liền giục cậu cả đánh xe đưa cả ông bà đi cùng, tôi cũng xin mợ cả đi theo và tất nhiên chị Hà cũng không vắng mặ. Lúc mọi người đến trạm xá thấy con Hằng băng kín cả đầu, hai mắt nó cứ ráo hoảnh miệng thì lẩm bẩm:
– Đừng nhốt con ở đấy, tối lắm, đói lắm con sợ lắm…
Bụng con Hằng giờ đã to đùng, mấy tháng nữa thôi thì nó đẻ rồi. Người bác sĩ băng bó cho nó xong thì nói:
– Đứa bé thì không sao đâu nhưng mẹ nó hình như có vấn đề về thần kinh. Tôi e tình trạng này kéo dài sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Tâm lý người mẹ bất ổn cực kỳ có hại cho thai nhi.
Nghe bác sĩ nói vậy con Hằng liền ôm bụng van xin:
– Đừng gϊếŧ con của con, đừng gϊếŧ con của con.
Đợi bác sĩ ra ngoài đột nhiên chị Hà nghẹn ngào nói:
– Thầy mẹ, con Hằng ở nhà chị cả chắc phải chịu nhiều uất ức lắm mới sinh bệnh thế này? Trước kia ở nhà mình nó khoẻ mạnh thế cơ mà?
Mợ cả nghe chị Hà nói liền chau mày nói:
– Hà, em nói thế là ý gì? Ý em là nhà chị hành hạ con Hằng ra thế này sao?
– Không em không có ý đó. Mà thôi chuyện đó không quan trọng, thầy mẹ con tính thế này. Dẫu sao con Hằng ngày xưa cũng là ở đợ của nhà mình, giờ lại mang cốt nhục của anh cả nữa. Con không biết nó làm ra những điều ác gì nhưng không còn tình cũng còn nghĩa. Giờ nó điên điên dại dại như vậy cũng không thể để nó ở nhà chị cả được nữa. Con nghĩ nhà mình đón nó về, tốt nhất cứ chăm cho nó đẻ được đứa con đi đã rồi cho nó vào bệnh viện tâm thần. Như vậy coi như vẹn cả đôi đường.
Mợ cả lắc đầu đáp:
– Không được!
– Tại sao lại không được chứ? Chị cả, em biết đàn bà có thói ích kỷ, nhưng những chuyện quá khứ đã xảy ra rồi thì cho qua đi. Chị xem giờ nó điên dại thế này nó làm gì được đâu? Mình cứ nhốt nó ở trong buồng chăm nom nó là được. Nếu nó không mang cốt nhục anh cả em cũng kệ luôn, nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã cơ mà chị.
Ông bà nghe chị Hà nói xong, lại thấy con Hằng cứ khóc lóc lẩm bẩm đành quay sang thưa chuyện với thầy mẹ mợ cả. Tất nhiên thầy mẹ mợ cũng chẳng dám xen quá nhiều vào chuyện này nên gật đầu đồng ý. Chị Hà đã nói như vậy, mợ cả cũng đâu còn cách nào khác?
Tôi cũng chỉ biết an ủi mợ rồi nói nó về thì cẩn thận hơn. Con Hằng được đưa về nhà ngay tối hôm ấy rồi ngủ cùng buồng với vυ' Ngọ.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác chuyện này là do chị Hà dàn dựng.
Con Hằng từ ngày trở về đầu tiên đến những ngày sau vẫn hâm hâm dở dở như vậy nhưng có vẻ đỡ hơn rồi. Chị Hà thì cứ nói chắc nịch rằng do về đây tư tưởng thoải mái nên nó mới được như vậy. Chị còn đôi lần giục cậu cả xuống buồng con Hằng để cho nó khuây khoả những cậu cả chả thèm xuống. Vì để phòng con Hằng đánh lén mợ cả vẫn giao cho vυ' Ngọ và anh Bình canh chừng nó. Nom có vẻ vì thế mà nó ngoan ngoãn như con cún.
Buổi chiều ngày con Hằng được về nhà khoảng chục ngày tự dưng chị Hà đi làm về liền vào buồng tôi rồi nói:
– Nụ, mày biết tin gì chưa?
– Tin gì ạ?
– Chị nghe trên bệnh viện huyện người ta nói thằng Quân với con Huyền em họ chị có tình ý với nhau đấy. Đúng là chẳng biết thế bào, con Huyền kia sao nó lại đâm đầu vào người có vợ như thế chứ? Nhưng em yên tâm đi, chị sẽ về bảo ban lại nó.
Lời chị có vẻ như an ủi nhưng thực chất là đang cố ý đả kích tôi. Nghe xong tin này nếu ai hỏi tôi buồn không thì chắc chắn là có buồn rồi. Thế nhưng lời chị Hà không đáng tin, tôi cũng chẳng tin cậu Quân là người như vậy. Chị Hà thấy mặt tôi nghệt ra thì thở dài thườn thượt:
– Lấy chồng đẹp trai hơn mình, học rộng hơn mình lại có địa vị hơn mình nó khổ thế đấy. Như chị với anh Minh thì tương xứng nhau nên còn lâu mới có chuyện anh ấy dám nɠɵạı ŧìиɧ.
Chị nói xong còn không đợi tôi đáp đã bỏ ra ngoài, trong lòng tôi tự nhiên cũng nặng trĩu. Buổi tối ăn cơm xong đợi cậu ba đi tắm vào tôi liền hỏi:
– Cậu ba này, hình như thấy bảo dạo này trên bệnh viện huyện có lời đồn gì hở cậu?
– Đồn gì là đồn gì?
Cậu hỏi vậy làm tôi chẳng dám nói thêm gì, chẳng lẽ tôi lại nói huỵch toẹt ra mọi chuyện. Tôi sợ cậu cho rằng tôi ghen tuông linh tinh.
Đêm ấy nằm ngủ cạnh cậu mà đầu óc tôi cứ u u mê mê chẳng ngủ nổi.
Sáng hôm sau dậy cậu ba vẫn nằm bên cạnh, hôm nay cậu được nghỉ không phải đi làm. Thế nhưng hôm nay lại đúng lịch tôi với mợ cả phải siêu âm thai kỳ.
Thực ra tôi định đi sáng nhưng mợ cả mệt nên lại để đến trưa mới đi. Lúc tôi ra ngoài giếng chợt thấy tiếng bà lại cất lên:
– Hà hay đợt này con đi cùng cái Quỳnh với cái Nụ lên viện khám xem thế nào chứ giờ chưa có gì nữa.
– Mẹ đừng quá lo lắng như thế, con không sao đâu.
Chị tuy nói vậy nhưng tôi biết chị cũng sốt ruột lắm, mấy ngày trước tôi còn nghe được chị gọi điện cho chị Huyền nói chị muốn có con còn mua bao nhiêu là thuốc bổ về uống nữa cơ mà. Ghét thì ghét thật nhưng chuyện không có con cái tôi biết vẫn là chuyện buồn của những người phụ nữ. Nhưng mà cũng mới mà bà đã sốt ruột như vậy tôi e chị càng áp lực.
Bà nói chuyện với chị xong tôi thấy chị về buồng đóng rầm một cái, hình như chị nói gì đó với cậu hai mà tôi không nghe rõ. Tôi xuống bếp ăn sáng xong lúc đi qua buồng chị Hà chợt thấy tiếng chị Hà rít lên rất nhỏ:
– Đã thế còn cả chị Quỳnh lúc nào cũng ra vẻ ta đây có chửa được rồi sai em cái nọ cái kia.
– Thì chị ấy là dâu cả mà mãi mới có con em cũng nhường chị ấy một chút.
– Càng nhường chị ấy lại càng quá đáng, thầy mẹ thì lúc nào cũng bênh chằm chặp chị ấy. Chị ấy còn nói móc em không đẻ được nữa chứ, nghe xong em tủi hổ kinh khủng.
Tôi không nghe được tiếng cậu hai đáp nhưng tôi thấy chị Hà điêu ngoa kinh khủng. Mợ cả hiếm muộn bao nhiêu năm, tôi đảm bảo mợ sẽ không bao giờ nói ra câu đấy. Chị Hà chẳng những điêu còn ảo tưởng, chị cứ làm như thể chị là mục tiêu chú ý của tất cả mọi người không bằng.
Tôi về buồng nằm nghỉ ngơi để chiều còn khám thai còn cậu ba nhân ngày được nghỉ thì theo ông bà ra xưởng gỗ.
Đầu giờ chiều hôm ấy khám thai xong tôi với mợ cả vội bắt xe đi về, về đến nhà cũng đã chạng vạng. Về đến sân tôi thấy nhà cửa vắng hoe, đến cả tiếng vυ' Ngọ cũng không thấy đâu. Giờ này bình thường ông bà sắp về lẽ ra vυ' phải chuẩn bị nấu cơm rồi chứ. Mấy người gia đinh thì dạo này xưởng gỗ nhiều việc đều ra đấy cả, chỉ có anh Bình ở nhà trông nhà và trông con Hằng. Thế nhưng giờ anh Bình tôi cũng không thấy đâu, vợ chồng chị Hà cũng thế. Mợ cả nhìn quanh sân thì chẹp miệng:
– Lạ nhể, vυ' Ngọ đi đâu không biết.
Mợ định cất tiếng gọi thì ngoài cổng có tiếng nói cười xôn xao, hoá ra là vợ chồng chị Hà, ông bà và cậu cả đã về, anh Bình và đám gia đinh cũng đi đằng sau. Mợ Quỳnh thấy vậy cười nói:
– Gớm hôm nay Bình cũng đi ra xưởng gỗ cơ à?
– Vâng tại nãy mợ hai bảo mợ không ở nhà nên không phải không con Hằng cứ khoá buồng nó lại là xong. Tôi khoá tứ phía rồi nên đi ra xưởng gỗ xem có việc gì làm không?
Tôi dò xét nhìn buồng con Hằng, đúng là khóa tứ phía thật, có khi nào vυ' Ngọ nằm trong đấy ngủ rồi bị khoá không ra được không? Tôi định vào xem thì chị Hà đã nói:
– Mọi người đi rửa tay chân mặt mũi đi, để hôm nay tôi nấu cơm cho mọi người ăn. Chị cả hái giúp em ít lá chanh tý em luộc gà cho mọi người nhé. Tại em không biết cây chanh ở đâu.
Mợ cả gật đầu đi ra phía ngoài cổng về hướng cây chanh, tôi thì về buồng cất giấy siêu âm rồi định xuống gọi vυ' Ngọ dậy. Thế nhưng khi tôi vừa mở cánh cửa bất chợt thấy trên giường cậu ba đang nằm trần như nhộng, bên cạnh cậu chị Huyền cũng loã lồ. Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt chợt đứng tim, còn chị Huyền thì mở mắt rồi chợt gào lên:
– Nụ…Nụ đừng đánh chị, đừng đánh chị chị xin em
Nghe tiếng gào của chị Huyền tất thảy mọi người đều lao đến. Tôi lúc này vẫn chưa dám tin vào sự thật trước mắt vẫn đứng im như trời trồng. Đến khi tôi hiểu được ra không hiểu sao nước mắt cũng rơi lã chã. Chị Huyền quay sang lay lay cậu ba rồi nói:
– Anh ơi, anh ơi dậy đi.
Chị lay một lúc cậu ba mới mở mắt, tôi không kìm được lao vào cầm chiếc gối đập vào người cậu tức tưởi nói:
– Cậu ba…sao cậu dám làm điều này với tôi?
Cậu chưa kịp đáp chị Huyền đã thay cậu trả lời:
– Nụ, chị van em, chị lạy em em đừng đánh anh Quân mà tội anh. Lỗi là ở chị, em đánh chị đi. Là do hôm nay anh Quân gọi chị đến, chị biết lẽ ra chị không nên đến nhưng cứ ngỡ anh ấy có chuyện gì. Chị…chị biết bọn chị sai rồi, chị biết có dập đầu thế nào cũng là chị sai nhưng chị xin em đánh chị thôi được không?
Tôi nghe chị ta nói mà tim như có ngàn mũi dao đâm vào, nước mắt mặn chát chảy thẳng xuống miệng đầy cay đắng. Người chồng suốt ngày nói yêu thương tôi đây sao, người nói rằng chỉ lấy mình tôi không thêm người nào sao? Cậu ba để mặc tôi đánh, vừa chịu trận vừa nói:
– Nụ, mợ đánh chết tôi cũng được, nhưng trước khi đánh chết tôi có thể hỏi mợ một câu được không?
– Câu gì?
– Mợ có tin tôi không?
Tôi nhìn ánh mắt u sầu của cậu, tim lại càng thêm đau gào lên:
– Thế này rồi cậu vẫn muốn tôi tin sao?
Ông lúc ấy ở ngoài đuổi đám ra đinh ra bên ngoài rồi nói:
– Thằng Quân, con Huyền mặc quần áo vào rồi đi ra sân thầy xử!
Một câu nói ngắn gọn của ông cũng đủ khiến những người khác kinh sợ. Thế mà chị Huyền một tay giữ chăn, một tay vẫn ôm cậu ba khóc lóc:
– Bác và mọi người cứ ra ngoài đi, con mặc xong quần áo ra sẽ chịu tội. Nhưng con xin bác đánh con ra sao cũng được đừng đánh anh Quân.
Cậu ba bất chợt hất tay chị ra rồi gào lên:
– Thôi ngay đi, cô định đóng kịch đến bao giờ?
Tôi không biết ý cậu ba là gì, nhưng tôi cũng chẳng còn muốn nghĩ ném chiếc gối thằng vào mặt cậu rồi ngồi bên hiên khóc nấc lên. Tôi không biết nên trách mình ngu vì tin vì yêu cậu hay trách mình không xứng với cậu nên cậu tìm người khác. Mấy tháng nay bầu bí tôi không đáp ứng nhu cầu của cậu nên cậu tìm đến chị ta sao? Những lời đồn chị Hà nói là có căn cứ hay sao? Trời lúc này cũng tối sầm lại, bên trong có tiếng lục đυ.c rồi tiếng bước chân của hai con người bước ra. Ông lôi cậu ba ra bắt cậu quỳ xuống rồi nói:
– Ngày mày đòi lấy con Nụ mày sống chết thề mày chỉ lấy nó mày chỉ yêu nó giờ thì sao?
Cậu không nhìn ông, cậu nhìn tôi đau đáu đáp:
– Con chưa một phút một giây nào hết yêu cô ấy.
– Vậy sao mày còn ngủ với con Huyền?
– Con ngủ với cô ta thì ai cũng thấy rồi nhưng con không làm gì cô ta cả.
Chị Huyền nghe vậy thì khóc rống lên:
– Anh Quân em biết anh sợ Nụ buồn nhưng anh cứ nói rõ sự thật đi. Mọi chuyện em sẽ chịu.
– Sự thật gì?
– Thì…thì là anh cướp đi cái ngàn vàng của em rồi.
Tôi đưa tay quệt nước mắt mà sao càng quệt lại càng rơi nhiều. Chị Hà đứng bên cạnh thở dài nói:
– Huyền, sao em ngốc thế? Em cũng biết rõ thằng Quân có vợ rồi mà
– Vâng, nhưng em yêu anh Quân là thật. Hôm nay anh ấy lại muốn…nên…nên em không kìm được đã trao cho anh ấy.
Bỗng dưng tôi thấy cậu Quân cười nhếch mép đáp:
– Lẽ ra hai người phải đi học sân khấu điện ảnh mới đúng chứ nhỉ?
Chị Hà nghiến răng ken két nói:
– Quân, chú cướp đời con gái người ta mà chú còn nói thế à? Chuyện này đồn ra rồi sau này ai lấy nó.
Ông nghe xong ném chiếc roi mây xuống đất rít lên:
– Tao không ngờ tao đẻ ra thằng con hư đốn như mày. Ít nhất là thằng Quyền nó cũng dám nhận nó ngủ với con Hằng còn mày thì không. Con Huyền sai nhưng mày sai nhiều hơn.
Chị Hà liền thút thút van xin:
– Thầy, đừng tức giận làm gì. Thôi thì chúng nó đã xảy ra cơ sự thế này…con Huyền trẻ người non dạ giờ mất cái ngàn vàng cũng coi như mất hết. Sau này còn ai cho nó danh phận được đây, thôi thì Huyền em chịu thiệt làm lẽ cho chú ba cũng được.
Chị Huyền gật đầu vừa khóc vừa kể lể máu trinh của chị vẫn còn thấm trên giường, kể xong chị quay sang tôi van xin lạy lục rằng chị sai nhiều lắm rồi lại quay sang ông nói rằng chị chấp nhận làm lẽ. Phải rồi, chị nói thế ai mà không cảm động? Chị là bác sĩ, con nhà giàu mà chấp nhận làm lẽ và để cho một đứa ở đợ như tôi làm cả. Cậu ba vẫn nhìn tôi lắc đầu nói:
– Nụ, chỉ cần mợ tin tôi, tôi sẽ giải thích. Tôi không cần ai tin cả, chỉ cần duy nhất mình mợ thôi.
Tin? Lấy gì mà tin? Tôi định gào lên bất chợt thấy trong túi quần điện thoại rung lên liên hồi. Cậu ba ngồi kia, rốt cuộc điện thoại ai goi? Tôi ngó xung quanh, cậu cả với cậu hai đứng kia, cả đám gia đinh nữa nhưng lại không thấy mợ cả đâu. Tự dưng trong lòng tôi chợt có một linh cảm bất an. Mợ cả có thể đi đâu được giờ này chứ? Đột nhiên nhớ ra ban nãy chị Hà có giục mợ đi hái lá chanh không hiểu sao sống lưng tôi lạnh buốt Lúc này tôi không còn để tâm chuyện gì nữa liền nói:
– Tôi muốn được yên tĩnh một lúc, tôi cần suy nghĩ.
Nói rồi tôi chạy vụt ra nhà vệ sinh móc điện thoại ra. Y như rằng mợ cả gọi liền nhất nút nghe, nhưng đầu dây bên kia không phải giọng mợ mà giọng một gã đàn ông ồm ồm cất lên:
– Mày càng giãy giụa thì càng chết sớm thôi.
Tôi nghe xong tim như rơi cả ra ngoài, lại tiếng gã đàn ông đó gào lên:
– Con điếm này thích cắn tao hả.
Cùng lúc đó có tiếng mợ cả nói lớn:
– Tại sao các người bắt cóc tôi, các người có biết đây là ao lớn của nhà thầy mẹ chồng tôi không?
Mợ cứ nói đi nói lại câu đấy đến năm sáu lần thì im bặt chỉ có tiếng mấy gã đàn ông chửi rủa mợ. Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện, lúc này cậu ba có ngủ với chị Huyền hay không cũng không quan trọng bằng tính mạng mợ cả. Tôi nuốt nước bót ngó lên nhà mọi người vẫn đang đứng đông đủ ở đấy nghe cậu ba nói. Bây giờ mà gọi đám gia đinh ở đây chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ rồi không biết mợ cả sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng cũng nên.
Tôi cầm chiếc điện thoại đi vội về phía ao, bụng bầu lớn không chạy nhanh được chỉ có thể đi như vậy vừa đi vừa gọi điện về cho thầy mẹ mợ cả báo tin. Lúc này trời đã tối om, có tiếng dế kêu đầy đồng ruộng. Trên trời trăng đã đổ xuống mặt đất, mồ hôi tôi lúc này cũng túa ra như mưa. Trời tuy hơi se lạnh nhưng cả người tôi nóng bừng. Khi ra đến gốc đa tôi cũng thấy phía ao to có bóng hai gã đàn ông cao lớn đang đầy mợ cả xuống ao sâu. Có vẻ họ cố tình tạo hiện trường giả nên không dám làm mợ bị thương chỉ ấn mợ xuống. Lúc này lòng dạ tôi nóng như lửa đốt, giờ này sao thầy mẹ mợ vẫn chưa cho người ra? Mình tôi tay không giờ ra đã không giúp gì được có khi còn chết theo. Nhưng tôi cũng không thể để mợ cả gặp nguy hiểm. Tôi liền bẻ một cành cây to, cầm một hòn gạch liều mình xông ra. Khi vừa thấy bóng tôi hai gã đàn ông liền dừng lại, tôi ném thẳng viên gạch về phía một gã rồi cứ cầm cành cây quất liên hồi. Nhưng gã đàn ông kia né được còn tóm lấy tay tôi giữ chặt ấn xuống đất.
***
LỜI TÁC GIẢ:
Mọi người nếu thích truyện, thấy truyện hay thì cho em một like, và thật nhiều lượt share nha.
———