Gớm, chả biết con mắt nào của chị Hà nhìn ra con Hằng chăm chỉ, lúc nó chửa thì ưỡn à ưỡn ẹo chả thèm làm gì. Chị ghét tôi với mợ cả nên chị phải tâng bốc kẻ thù của hai chúng tôi cho hài lòng chăng? Bà thở dài thườn thượt nói:
– Ở trong chăn mới biết chăn có rận.
– Nhưng dẫu sao nó cũng có chửa với anh cả có thế nào vẫn là máu mủ nhà mình. Như vậy có hơi ác với nó không mẹ?
– Ác gì chứ, ra đấy có kẻ hầu người hạ cơm nước đầy đủ mà.
Chị Hà không hỏi thêm chuyện con Hằng nữa mà quay sang tôi cười:
– Nụ thế này chắc cũng sắp được lên làm mợ ba rồi mẹ nhỉ?
– Ừ mẹ tính qua tháng tổ chức đám cưới cho hai đứa nó.
– À dạ thế không biết thằng Quân có mời bác sĩ ở huyện về ăn cưới không mẹ nhỉ? Con có đứa em họ cũng vừa ra trường, bằng tuổi thằng Quân và cũng làm bác sĩ ở huyện luôn đó. Trước con định giới thiệu cho thằng Quân, con bé ấy xinh lắm, bố nó làm trưởng khoa một bệnh viện trên Hà Nội, mẹ thì làm công an. Đợt đấy thằng Quân cũng định đi gặp mặt rồi, nhưng không hiểu sao lại thôi sau này con mới biết do em Nụ có chửa nên thằng Quân muốn có trách nhiệm với em ấy.
Chị Hà nói đến đâu vẻ mặt tỏ rõ sự tiếc nuối đến đấy. Ông bà cũng chẹp miệng thở dài, cô gái kia gia cảnh tốt thế cơ mà. Tôi thấy tim mình như có ai bóp nghẹn, dù biết sự thật bản thân không xứng với cậu ba nhưng vẫn đau đớn vô cùng.
– Nụ, ra cùng chị nấu cơm nhé, em làm việc nhẹ thôi để chị làm việc nặng cho. Chị Quỳnh chị ấy trông nghén quá nên thôi để chị ấy nghỉ.
Tiếng chị Hà lại cất lên, tôi gật đầu theo chị ra ngoài giếng. Ông bà thì rủ nhau đi ra xưởng gỗ của cậu ba, cậu hai thì ngồi ở buồng đọc sách, mợ cả thì cứ nôn oẹ mãi không thôi nên cũng đành vào giường nằm.
Lúc ông bà đi khuất chị Hà liền nói:
– Nụ giúp chị làm vảy con cá này nhé, xong chặt khúc ra cho chị.
Cái giọng chị ngọt xớt, tôi tuy chẳng có chút cảm tình nào với chị nhưng cũng vẫn gật đầu nghe theo. Chặt cá xong chị lại nói:
– Nụ rửa đi rồi cho gia vị bắc lên bếp giúp chị nhé.
Cứ như vậy, đến cá đến rau, hết rau nên nấu cơm cuối cùng chị Hà chả phải đυ.ng tay việc gì. Tự dưng tôi cảm thấy bản thân như mắc lừa chị Hà mà chẳng biết luôn ý.
Đến lúc ông bà về dọn cơm ra ăn thì chị Hà tự nhận những món đó chị nấu, còn tự khoe với ông bà nấu riêng cho mợ cả bát chè táo đỏ Tân Cương cho mợ dưỡng thai mà trong khi bát chè đó cũng do chính tay tôi tự nấu. Ông bà thấy vậy thì khen chị Hà ghê lắm, nào là đứa con dâu đảm đang lại còn biết lo nghĩ cho từng người trong nhà. Bà còn bảo chị Hà ăn nói không khéo nhưng tính cách tốt thì chẳng ai bằng. Tôi nghe xong muốn tự dưng gai ốc cứ rợn cả lên.
Đến lúc ăn xong chị Hà còn bê bát ra rửa, tôi có đòi rửa thế nào chị cũng không chịu với lý do muốn tôi dưỡng thai. Eo ơi thế là ông bà càng khen lấy khen để khen đến mức những từ hoa mỹ trên đời ông bà đều dành cho chị Hà cả.
Thực lòng tôi thấy chị Hà gỉa tạo kinh khủng, nhưng tôi không muốn bóc mẽ làm gì. Dẫu sao sau này tôi, chị, mợ cả cũng đều là người một nhà, đều là chị em dâu bóc mẽ làm gì cho mệt.
Những ngày tiếp theo chị Hà vẫn cứ giả tạo như vậy, còn suốt ngày nó móc nói xóc tôi. Thế nhưng nghe lời mợ cả tôi vẫn cố nhẫn nhịn cho nhà cửa yên ấm hơn. Vả lại dạo này ở nhà ông bà mọi người cũng đang tính chuyện cưới xin cho tôi với cậu ba nên tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Một ngày trước ngày cưới một tuần, cũng là sau đám cưới của chị Hà và cậu hai hơn một tháng, buổi tối khi tôi đang nằm ngủ cạnh cậu ba thì bên ngoài có tiếng ồn ào. Tôi vội gọi cậu ba dậy rồi chạy ra ngoài, vừa ra đến cổng đã thấy tiếng gào khóc của con Hằng loáng thoáng quanh đây. Tôi còn ngỡ mình nghe nhầm cho đến khi có tiếng bà cất lên:
– Hằng… mày… sao mày lại về đây?
Lúc này cả sân cả nhà đã sáng choang điện, tôi kéo cậu ba ra nơi có tiếng khóc thì chợt thấy con Hằng đang nằm ở sân, tóc tai nó rũ rượi, hai hốc mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói:
– Bà ơi, cho con về đi, đừng bắt con ở ngoài kia nữa.
– Tội mày mày chịu chưa hết giờ còn đòi về sao?
– Con xin bà đấy, bà cứu con đi. Bà xem, cả người ngợm con bị đánh bầm tím cả lại, con không sợ con chết con chỉ sợ người ta đánh con sẩy cả thai thôi.
Nói rồi nó vén áo lên, toàn thân quả thực có rất nhiều vết bầm tím, còn có cả chút máu rớm ra ở tay. Nó bất chợt lao về phía mợ cả ôm chân mợ rồi nói:
– Mợ cả, con biết mợ hận con, nhưng dẫu sao con cũng có chửa con xin mợ để con đẻ xong rồi mợ muốn gϊếŧ con hay thế nào cũng được.
Con Hằng nói đến đâu, cả nhà nhìn mợ cả đến đấy. Ông nhìn con Hằng rít lên:
– Mày nói cái gì vậy?
– Ông…con…nhưng ngày ra ngoài ở ngày nào con cũng bị hai tên gia đinh với vυ' Ngọ đánh. Đến hôm nay, con nghe được họ nói chuyện với nhau bảo mợ cả muốn hành hạ con, muốn con chết đi để khỏi đẻ ra nghiệt súc. Con biết con để mình có chửa với cậu cả là con sai nhưng đứa trẻ làm gì có tội. Cho nó được thành người rồi con sẽ nhảy sông tự vẫn.
Ùa ôi, con Hằng nói nghe cao cả dã man, ai tin lời nó thì tin chứ còn lâu tôi mới tin. Mợ cả ghét nó thật nhưng từ trước tới nay mợ chưa bao giờ có ý định hại bào thai trong bụng nó. Nếu muốn mợ chỉ cần một liều thuốc đủ cho nó phải cút ra khỏi nhà rồi chứ cần gì còn đưa người đến hầu nó cơ chứ.
Chị Hà thấy vậy liền lao về phía con Hằng, còn xem xét vết thương trên người nó rồi nói:
– Thầy mẹ, con này bị đánh dã man quá người nó bầm tím cả lại.
Mợ cả định lên tiếng phân bua chị Hà lại nói lớn át đi:
– Hằng, mày nói là gia đinh của nhà chị Quỳnh đánh mày thế này sao?
– Dạ…dạ vâng. Mợ cả sai bọn họ đánh…
Con Hằng còn chưa kịp nói hết chị Hà đã vả bốp một phát vào mặt nó rồi rít lên:
– Mày đừng có ăn nói sằng bậy. Mắt nào của mày nhìn thấy, tai nào của mày nghe thấy chị Quỳnh sai người đánh mày? Gia đinh của nhà chị ấy có nói thế, mày có nghe được thì cũng phải hiểu chưa chắc đã là chị ấy giục thật. Trừ khi chính tai mày nghe được từ miệng chị ấy giục hiểu chưa? Mày nghĩ chị Quỳnh là người ác độc đến nỗi đứa bé trong bụng mà chị ấy cũng không tha sao?
Chị Hà rõ ràng đang chửi con Hằng mà tôi nghe cứ như đang tát vào mặt mợ cả. Con Hằng khóc hu hu đáp lại:
– Mợ hai, ở đây gia đinh có bao giờ dám tự ý làm những việc mà chủ không giao. Nếu mợ cả không sai liệu rằng có ai dám đánh con thành ra thế này không? Con đang bụng mang dạ chửa, chẳng lẽ con tự đánh mình?
Nó vừa nói xong thì có tiếng của vυ' Ngọ từ bên ngoài chạy vào, vυ' thở hồng hộc nói:
– Con này…con này nó điêu ngoa, những vết bầm này đều tự nó làm nó thành ra như vậy. Đám gia đinh nhà cái Quỳnh chưa ai đánh nó bao giờ. Có vài lần nó bỏ trốn đều bị hai thằng kia bắt lại chứ chưa hề đυ.ng vào một sợi lông chân của nó. Giờ nó lại vu oan cho cái Quỳnh…
Vυ' Ngọ vừa dứt lời chị Hà liền cười đáp:
– Vυ' Ngọ, tôi biết vυ' là người làm của nhà chị Quỳnh nên vυ' bênh đám gia đinh bên ấy. Nhưng mà vυ' nói gì cũng phải có lý một chút chứ, làm gì có chuyện con Hằng tự đánh mình thành ra thế này? Đánh thế này chỉ thiếu chút nữa là sẩy thai, mà nó sẩy thai ai là người thiệt nhất? Chính nó thiệt nhất chứ còn ai nữa? Tôi chưa biết chị Quỳnh có sai đám gia đinh đánh nó không, cái này chắc chỉ có chị ấy mới biết, mà nếu chị ấy có sai thật đám gia đinh cũng chắc không dám nói ra đâu vì là người ở mà sao phản bội chủ được?
Chị nói xong dừng lại liếc mợ cả một cái rồi nói tiếp:
– Nhưng tôi nghĩ có thể chị cả không phải con người như vậy. Bây giờ vυ' nói thế này thì người ta biết thế này, con Hằng nói thế kia người ta biết thế kia. Hai bên đều chẳng có bằng chứng gì chứng minh mình đúng hoàn toàn cả nên trường hợp này cũng khó mà giải quyết. Thầy mẹ, con tính thế này xem có hợp lý không? Giờ đón con Hằng quay lại, vì nếu để nó ở ngoài kia mình cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Vả lại nói sao thì nói cốt nhục của anh cả nó vẫn mang, mình cũng không thể vì đưa bé là gái, vì con Hằng là ở đợ mà để nó sống dở chết dở được. Cứ đón nó về đợi chín tháng mười ngày nó sinh xong thì tính sau.
Mợ cả nãy giờ im lặng bất chợt cười to, mợ cười ai cũng tưởng mợ phát điên luôn. Cười chán chê mợ quay sang chị Hà nói:
– Hà, chị cứ nghĩ chị càng nhịn em sẽ biết điều nhưng không ngờ cuối cùng em cũng lộ mặt ra rồi. Mấy tháng nay bầu bí chị không muốn sân si với ai, chỉ muốn bình yên để sau này sinh con cho chồng chị. Nhưng chị cảm thấy mình càng cố gắng nhẫn nhịn, em càng được đà lấn tới, hết xỉa xói chị là gây nghiệp chướng từ kiếp trước nên không có con, đến việc có con rồi em lại chê bai chị lười biếng, và giờ là giúp kẻ thù của chị quay về đây. Những việc em làm chị thấu hết, nhưng ít nhất chị cũng cảm thấy đó chỉ là trò trẻ con em muốn thầy mẹ thương em hơn chứ chị cũng không nghĩ hoá ra vì việc xưa kia em vẫn ghim thù trong lòng. Tại sao phải như vậy cơ chứ? Chuyện cũ rồi sao không buông bỏ? Giờ chị lấy chồng rồi, chị cũng chỉ yêu mình chồng chị, em cũng lấy chồng, còn là em trai chồng của chị mà sao em vẫn ghét chị như vậy?
Tôi nghe mợ cả nói xong tự dưng trong lòng sửng sốt vô cùng. Chuyện xưa cũ? Rốt cuộc chị Hà và mợ từng xảy ra chuyện gì mà khiến chị ấy ghét mợ như vậy? Chị Hà nghe mợ cả nói xong cũng sửng sốt vô cùng, nhưng rồi chị nhanh chóng lấy lại bình thản nói:
– Chị Quỳnh, chị nói gì em không hiểu. Thực lòng em cũng chỉ thấy thương con bé Hằng có mang có chửa không được yêu thương quan tâm còn bị đánh cho bầm dập thế này nữa.
– Chị nghĩ những lời chị nói em là người rõ nhất, ở nhà này chị là dâu cả nên chị muốn mọi người yên ấm hoà thuận. Nhưng nếu em đã không muốn yên ấm chị sẵn sàng chiều lòng em. Còn con Hằng em muốn đưa nó về đây em cứ việc, cứ thoải mái làm những gì em thích. Sống với nhau một cách chân thành mới khó chứ còn vì những toan tính ích kỷ mà hại lẫn nhau thì dễ thôi em à.
Mợ cả nói xong chả thèm quan sát sắc mặt của ông bà hay cậu cả liền bỏ vào buồng đóng cửa rầm một cái. Chị Hà thở dài tỏ vẻ oan ức:
– Thầy mẹ con…con thực sự không hiểu chị cả đang nói gì cả. Con thực lòng chỉ thấy thương và muốn con bé được chăm sóc tử tế những ngày thai kỳ thôi mà.
Tôi nghe xong tự dưng muốn mửa, càng nói đúng thực càng thấy bộ mặt giả tạo của chị Hà lòi ra. Gớm, mợ cả có chửa thì chả thấy chị thương, rồi chị đi thương con trời ơi đất hỡi. Ông bà nhìn vυ' Ngọ rồi hỏi:
– Sự việc là như nào vậy chị Ngọ, chị sống ở nhà cái Quỳnh bao nhiêu năm, từ ngày nó đi lấy chồng chị cũng thường xuyên sang đây chăm sóc nó. Tính cách chị tôi cũng đôi phần hiểu được, chị cứ nói đi tôi nghe thử
Vυ' Ngọ nghe vậy gật nói:
– Những vết thương trên người con Hằng đều là nó tự làm chứ chúng tôi không hề đánh nó. Không tin ông bà cứ thử bảo cậu ba kiểm tra xem. Cậu ba là bác sĩ, những vết thương này cậu rõ nhất, là nó tự làm hay nó bị đánh? Còn hôm nay, nó không phải trốn được mà là có mấy người đến cứu nó. Hôm nay nhân lúc thằng Hùng về quê thăm mẹ nó ốm, thằng Kiên thì đi ăn đêm lúc đấy có hai thằng đến, một thằng đập vào cổ tôi một phát tôi ngất lịm đi không biết gì nữa, lúc tỉnh dậy đã không thấy con Hằng đâu.
Con Hằng nghe vậy thì gào lên:
– Bà Ngọ, bà đừng có điêu nữa đi, bà nghĩ tôi điên hay sao mà tự đánh mình? Tôi bị nhốt bao nhiêu ngày ngoài đấy, còn không được nhìn thấy ánh mặt trời bà bảo lấy đâu ra chuyện có người đến cứu tôi? Tôi chỉ là thứ ở đợ rẻ rách chứ có phải tiểu thư quyền thế gì mà có người cứu tôi được?
Vυ' Ngọ liếc nhìn chị Hà rồi nói:
– Ông bà tin ai đó là việc của ông bà, tôi cũng chỉ biết nói ra sự thật thôi. Tôi xin phép đêm khuya rồi tôi đi về, chuyện nhà ông bà giải quyết sao có lẽ tôi không tham gia làm gì.
Nói rồi vυ' Ngọ xoay người bước đi, tôi thấy ông bà thở dài thưởn thượt rồi gọi to:
– Quỳnh, ra đây thầy hỏi mau lên.
Thế nhưng mợ Quỳnh chẳng thèm ra mà đáp:
– Thầy mẹ ở với con bao nhiêu lâu nay cũng hiểu tính con thế nào rồi. Nếu thầy mẹ tin con con không cần giải thích, nếu không tin con càng chẳng việc gì phải giải thích. Còn con Hằng, thầy mẹ muốn đón rước nó về hay thế nào tuỳ thầy mẹ. Nhưng con nói trước, trước kia nó hại con sẩy thai một lần, còn khiến con không có thai được, nếu như lần này thầy mẹ đón nó về con sẽ về nhà con ở. Thầy mẹ chê con hư hỏng gì cũng được, nhưng con nhất định phải bảo vệ con của con chào đời chứ con không muốn ở đây rồi suốt ngày phải lo sợ có người hại mình.
Chị Hà thấy vậy thì nói:
– Chuyện con Hằng với chị dâu trước kia thế nào con không biết, nhưng nếu chị ấy đã không muốn cho con Hằng về thì thầy mẹ cũng đồng ý với chị ấy đi. Ở nhà này quan trọng nhất là yên ấm, hoà thuận, chị dâu giận con, giận thầy mẹ nên làm lẫy nên nói linh tinh tý thôi. Nhưng mà đêm hôm rồi giờ đuổi con Hằng đi cũng không phải phép, nên thôi cho nó về buồng ngủ một hai đêm rồi con sẽ tìm một cái nhà với một người ở mới chăm nó tới lúc nó đẻ.
Chẳng hiểu sao tôi thấy đây chỉ là cái cớ tạm thời của chị Hà, chắc chắn rồi chị sẽ để con Hằng ở lại đây gây khó dễ cho mợ cả và tôi cho xem. Nãy giờ tôi mới để ý cậu cả đi ra xưởng gỗ thì không nói còn hai cậu còn lại đều chưa ai lên tiếng, bất chợt cậu ba liền nói:
– Chị Hà, chị lấy anh hai thì chuyện của chị cả và con Hằng tốt nhất để chị cả xử lý. Con Hằng mưu mô xảo quyệt hại chị cả không biết bao nhiêu lần cả nhà đều biết chị thì lại mới đến nên tốt nhất đừng xen vào chuyện này làm gì. Em không biết trước kia chị với chị cả xảy ra chuyện gì nhưng giờ đã cùng là người một nhà rồi thì phải nên bảo vệ lấy nhau chứ đừng bảo vệ người ngoài. Con Hằng tốt nhất để nó đi càng xa càng tốt, giờ đêm nay để nó ngủ đây cũng được nhưng để anh Bình và anh Minh canh nó. Nó mà giở trò gì thì liệu hồn, sáng mai đợi chị cả nguôi giận xem chị ấy nói thế nào. Chuyện này chắc chắn con Hằng nó giỏ trò chứ chị cả tính nết xưa nay thế nào ai cũng hiểu cả.
Chị Hà nghe vậy mặt tối sầm cả lại, ông bà thấy cậu ba nói hợp lý liền đồng ý. Phải rồi, ông bà có ngu đâu mà chả nhận ra con Hằng thế nào, chỉ có điều trong chuyện này còn nhiều mờ ám, ví dụ như mấy người cứu con Hằng theo lời vυ' Ngọ là ai, chắc chắn ông bà vẫn còn đang thắc mắc. Thế nhưng đêm hôm khuya khoắt rồi ông bà cũng không thể tra ra nổi mà kể cả có sáng cũng không thể tra nên đành gật đầu nghe lời cậu ba.
Con Hằng được đưa về buồng cũ nằm có người canh bên ngoài, chị Hà với cậu hai cũng đi về buồng. Tôi giục cậu ba đi về ngủ còn tôi thì gõ cửa buồng mợ cả. Mợ cả đang nằm nghe giọng tôi liền mở ra rồi nói:
– Sao thế? Đêm hôm khuya khoắt rồi về mà ngủ đi.
– Mợ, mợ với chị hà ngày xưa có chuyện gì hở?
– Tò mò làm gì?
– Thì mợ cứ nói đi, chuyện hôm nay chắc chắn là có bàn tay chị ấy sắp xếp rồi. Con muốn hỏi để biết con đang có một cái ý này hay lắm.
Mợ cả nhìn tôi nghi hoặc:
– Có gì?
Tôi kéo đầu mợ xuống thì thầm một hồi, mợ cả nhìn tôi tự dưng hai mắt sáng lên hỏi lại:
– Ừ nhỉ, sao tao không nghĩ ra? Mà sao mày biết cái này?
– Cậu ba hay nói với con, mấy lần con với mợ đi khám thai xong con cứ thắc mắc đó là gì, nghe cậu ba giải thích con mới biết.
– Nụ, không ngờ có lúc mày thông minh như vậy, mai tao lấy tiền xong tao với mày đi, rồi sau bảo thằng ba nó lắp cho.
– Vâng nhưng mợ kể con nghe chuyện trước kia mợ với chị Hà sao đã?
Mợ cả định lên tiếng thì bất chợt tôi nghe có tiếng cậu cả mở cổng bước vào đành đi về buồng. Lúc đi qua buồng của cậu hai chợt nghe tiếng cậu rít lên:
– Hà, anh không cần biết chuyện trước kia xảy ra như thế nào, nhưng rõ ràng hôm nay anh thấy em sai hoàn toàn. Em nói chuyện vừa đấm vừa xoa, như thể muốn đổ lỗi cho chị dâu cả. Từ sau em đừng như vậy nữa, thực sự anh cảm thấy càng ngày em càng trở nên xa lạ với anh.
– Anh không tin em sao?
– Chuyện như thế này em còn muốn anh tin thế nào? Ai tin em cũng được nhưng anh không thể tin nổi.
Tôi không dám nghe thêm nữa chạy về buồng, cả đêm ấy chả hiểu sao mãi không ngủ được. Vừa thương mợ cả lại cũng cảm thấy nửa sợ hãi, nửa háo hức cho kế hoạch sắp tới
***
LỜI TÁC GIẢ: truyện này thu phí chắc mọi người cũng biết rồi. Nhưng dù thu phí em vẫn đăng ra ngoài, việc thu phí chỉ là ai ủng hộ, ai muốn đọc nhanh hơn thì vào nhóm. Còn ngoại truyện thì ở ngoài nghe trên youtube thôi chứ cũng không có gì quá to tát. Mọi người thấy đấy, dù bình thường không đủ tương tác em cũng vẫn sẽ đăng. Mà nếu đủ em chua bao giờ thất hẹn. Truyện gần như ngày nào cũng có, ở trong nhóm dài hơn chút, bên ngoài ngắn hơn chút nhưng bên ngoài lại hai chương. Còn chuyện vì sao em yêu cầu tương tác, tăng tương tác là vì em muốn mọi người share, cmt, like động viên cũng là để thêm nhiều người biết đến truyện em. Nhưng dẫu cho như vậy, em cũng ít khi để mọi người chờ, đủ em đăng, không đủ em vẫn cố gắng để đăng. Chương này em không yêu cầu tương tác hay gì cả. Dù cho đủ hay không mai em cũng sẽ đăng. Nhưng mà từ chương sau thì vẫn nên đủ nha. Hôm nay đi đảo về rất mệt nhưng đọc cmt của mọi người nên em muốn tâm sự mỏng như vậy thôi. Chứ đừng ai bảo em tham, đòi tương tác cao. Mọi người theo dõi em cũng biết, có rất rất nhiều chương tương tác thấp lè tè em cũng đăng mà đúng không?
Vậy nên mọi người thích truyện, cứ cho em một like, vài cmt và nhiều lượt share. Như vậy là một lời động viên cảm ơn đến em rồi. Yêu mọi người!
———