Mợ cả suốt đoạn đường trên xe cứ ngắm mãi tờ giấy siêu âm. Mợ còn bảo mợ có linh cảm rồi mà sao mợ không dám tin? Hiếm muộn gần mười năm nay, sẩy thai hai lần đến giờ bắt đầu chớm trái ngọt mợ cứ ngỡ mình mơ.
Khi tôi với mợ cả về đến nhà đã thấy con Hằng ngồi ở sập bóp lưng cho bà, vứa bóp vừa nịnh nọt mới ghê. Vừa nhìn thấy tôi với mợ cả nó đã nói:
– Mợ cả đưa con Nụ đi khám về sao rồi?
Tôi định lên tiếng mợ đã thở dài đáp:
– Con Nụ chưa có thai…
Bà nghe xong mặt mũi cau có hết lại, ông ở trong nhà cũng hất nguyên chén nước chè lạnh ngắt vào mặt tôi rít lên:
– Thế đêm qua…đêm qua chúng mày lừa tao hả?
Con Hằng mặt vênh lên đắc ý lắm cười cợt nói:
– Tưởng thế nào chứ hoá ra không có
Mợ cả nhìn nó đắc ý liền quát lên:
– Con Hằng cút xuống buồng, nhìn mặt mày tao ngứa mắt lắm. Kể cả con Nụ không có chửa thì mày cũng không có quyền ngồi đây mà xen cái mõm chó của mày vào. Cút mau không đừng trách tao.
Con Hằng bị đuổi thì sụt sùi nước mắt, mợ cả hất hàm ra hiệu cho vυ' Ngọ xuống buồng cùng nó. Ông bà lúc này vẫn chưa hết cơn tức giận, ông còn đang đòi tống cổ tôi ra khỏi nhà. Đợi con Hằng đi khuất mợ cả mới bảo bà vào nhà, sau đó từ từ lôi giấy siêu âm của tôi ra bình thản nói:
– Con Nụ chả những có chửa, mà còn chửa sinh đôi cơ thầy mẹ ạ.
Ông đang cầm cái roi thừng định quất tôi vì tội nói dối thì dừng lại cầm giấy siêu âm xem một hồi. Mợ cả lại nói tiếp:
– Nãy con nói dối thế vì con biết con Hằng độc ác, xấu tính, nếu biết Nụ có chửa lại hại giống con hồi trước. Thầy mẹ khát cháu nên giữ nó lại con không trách, nhưng giờ cả Nụ cả con đều chửa con có một ý kiến này.
– Con Nụ có chửa thì tôi tin được chứ chị nói phét cả chuyện chị có chửa làm gì?
Mợ cả liền lôi cả giấy siêu âm của mợ ra trả lời:
– Đến con cũng không dám tin con có chửa nhưng đấy là sự thật. Con cũng chửa thai đôi giống con Nụ luôn, thai của con còn tận mười tuần lận cơ.
Ông nhận lấy giấy siêu âm của mợ cả, tên mợ rành rành, hai cái hạt đậu bé xíu rành rành mà ông cứ lắc đầu liên tục, bà thở mạnh một lúc sau mới nghẹn ngào nói:
– Quỳnh, chị có chửa thật sao? Kết quả này…liệu có nhầm không?
– Bác sĩ sao nhầm được hả mẹ? Thằng ba nó cũng nói với con như vậy mà, nó xem kỹ cả hai phiếu siêu âm rồi, lúc siêu âm nó ngồi đấy xem xét mà.
– Nhưng…nhưng bao nhiêu năm nay chị không có, lại mới sẩy thai.
Mợ nghe bà nói vậy thì thở dài đáp:
– Thế nên con mới phải nói dối khi lúc này có con Hằng ngồi đây đấy. Bao nhiêu năm nay con không có chửa được là do con ôn nghiệt đấy nó cho thuốc tránh thai vào đồ ăn của con. Thầy mẹ còn nhớ cái thai bị sẩy của con không? Đợt đó là con chăm về ngoại, cậu Quyền cũng hay sang đấy nên… nên dính. Thế mà con ôn đấy lại hại con sẩy thai, may mắn thằng ba với con Nụ biết được chuyện này nên con mới bắt vυ' Ngọ về nấu ăn riêng cho con. Giờ dính luôn rồi đây này.
Ông bà ngỡ ngàng nhìn mợ rồi nhìn nhau, mợ lại nói tiếp:
– Tính cách con Hằng gian xảo thế nào chắc thầy mẹ rõ, chẳng qua nó là đứa duy nhất ở nhà này có chửa nên thầy mẹ không nỡ đuổi nó đi con thông cảm được. Nhưng giờ cả con với con Nụ đều chửa rồi. Thầy mẹ…
– Biết tính nó gian xảo…nhưng…nhưng giờ dẫu sao nó cũng mang cốt nhục của thằng Quyền…làm sao đuổi nó đi được?
– Không phải đuổi nó đi, mà cho nó đi nơi khác sinh sống, cho vυ' Ngọ đi theo chăm sóc nó, bao giờ nó sinh con thì tống cổ nó đi sau. Chứ thầy mẹ nghĩ với tính cách đó nó có thể để yên cho con với con Nụ được bình yên mang thai hả? Chuyện nó hại con sẩy thai thầy mẹ tin hay không cũng được, nhưng thầy mẹ nghĩ xem con Nụ với cậu cả chưa từng có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, con Nụ lại yêu thằng ba hà cớ gì nó đi hại con? Trong nhà này con Hằng cũng là người rành về thuốc nhất, cái ngày phát hiện nó với cậu Quyền ngủ với nhau chẳng phải thấy cả đống thuốc dưới đó sao? Nó hại con rõ ràng như vậy nhưng vì chưa bắt tận tay day tận trán nên thành ra nó cãi. Nhưng ai nhìn vào chẳng biết. Một con người độc ác như nó con không thể chứa chấp trong nhà này được khi con mnag thai. Thầy mẹ cũng thừa biết con khó khăn lắm mới có chửa được, lại là vợ danh chính ngôn thuận của cậu Quyền. Thai con được mười tuần rồi. Hai tuần nữa sẽ biết kết quả, lại cả thai của con Nụ nữa, con đảm bảo trong hai đứa sẽ có đứa có cháu trai cho thầy mẹ nên con xin thầy mẹ lần này cho con được sắp xếp. Nhà con có một cái nhà nhỏ để hoang nhưng sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi lắm. Con sẽ bảo vυ' Ngọ đưa con Hằng ra đấy chăm sóc tới khi nào nó sinh con thì thôi. Nhưng con nó con sẽ nuôi, chứ không thể để một con mẹ ác độc nuôi nấng được.
Lời mợ cả nói quá hợp lý vả lại mợ cả mười năm mới có chửa dù trai hay gái ông bà tất nhiên cũng ưu ái hơn con Hằng. Mợ cả thấy vậy lại nói thêm một tràng giang đại hải, còn sụt sịt kể bao năm nay mợ khổ thế nào, mợ càng kể ông bà càng tin. Vả lại tất nhiên ông bà cũng chẳng phải ngu ngốc mà không biết tính con Hằng nên cuối cùng cũng đồng ý. Mợ cả thấy ông bà đồng ý liền gọi vυ' Ngọ lên nhà rồi bàn chuyện. Con Hằng vẫn ngồi cười ngây ngốc dưới buồng, vẫn đang sung sướиɠ vì ngỡ tôi với mợ cả không có chửa. Thế nhưng khi nó còn đang cười anh Bình gia đinh và vυ' Ngọ đã xuống lôi xềnh xệch nó ra ngoài. Nó không hiểu chuyện gì liền gào lên:
– Hai người điên hả? Lôi tôi đi đâu vậy tôi mách ông bây giờ.
Vυ' Ngọ không thèm đáp đi vào buồng dọn quần áo cho nó. Mợ cả lúc bấy giờ mới lên tiếng:
– Hằng, ông bà không muốn cho mày ở đây nữa nên hôm nay mày phải cút khỏi nhà này. Ông bà thuê cho mày cái nhà ở bên kia làng, vυ' Ngọ sẽ ở đấy chăm sóc mày chứ mày không được bước chân về đây.
Nó nghe xong lắc đầu cười đáp:
– Mợ cả mợ nói năng sằng bậy gì vậy? Đang yên đang lành tự dưng mợ muốn bày trò gì?
– Tao chẳng bày trò gì cả, đây là lệnh của ông bà vì ông bà bảo mày quá xảo quyệt mưu mô không muốn mày ở đây hại người khác. Nể mày có chửa nên ông bà còn để vυ' Ngọ đi chăm sóc mày đấy.
Nó vẫn chưa tin, chạy lên nhà khóc lóc nói:
– Ông bà, rốt cuộc chuyện này là sao? Mợ cả bị sao vậy?
Ông trước nay vốn đã ghét nó, giờ càng ghét nên khinh khỉnh nói:
– Mợ cả nói sao mày nghe vậy đi, ở đấy lo dưỡng thai đừng bày mưu tính kế hại ai nữa
– Ông…ông nói gì con không hiểu. Sao tự dưng đuổi con ra khỏi nhà cơ chứ? Con đang có chửa với cậu Quyền mà.
– Mày lúc nào cũng vin vào việc có chửa rồi hết lần này đến lần khác mày vu oan giá hoạ cho con Quỳnh rồi hại nó. Mày nghĩ những việc mày làm ông không biết hả?
– Con không làm gì cả, mợ cả đang vu oan cho con, con có làm gì mợ ấy đâu hở ông?
– Đừng có nói nhiều nữa, cút là cút.
Nó thấy vậy thì ôm đầu gào lên:
– Vậy…vậy để con chết đi cho ông hài lòng.
Tôi nhìn nó bật cười, nó định khổ nhục kế giống cậu ba sao? Thế nhưng chả ngờ kết quả lại đi ngược lại, ông bình thản đáp:
– Mày chết cũng được, nhưng mà ra khỏi đây hãy chết chứ chết ở nhà rồi làm hồn ma vất vưởng mất công ông thuê thầy về xua đuổi.
Con Hằng biết không thể dùng kế này liền quỳ xuống van xin:
– Ông, con xin ông đừng đuổi con, tội tình con lắm. Con có làm gì sai ông chỉ bảo chứ xin ông đừng đuổi con ra khỏi đây.
Thế nhưng giờ đây ông làm gì nghe, mợ cả một phát có chửa thì trọng lượng lời nói cao ngút trời. Cỡ con Hằng còn bị cả nhà ghét sẵn làm gì có chuyện ông nghe nó van xin. Ông hất hàm ra hiệu cho anh Bình, anh Minh gia đinh lôi nó đi. Vυ' Ngọ thì xách hai hòm quần áo đi sau, mợ cả trước khi đi còn rít vào tai nó:
– Mày đừng có mơ sẽ bỏ trốn hay hại vυ' Ngọ bởi ngoài vυ' Ngọ còn có hai gia đinh nhà tao đi cùng trông chừng mày. Chỉ cần mày dám lệch sóng thì đời mày coi như tiêu tan. Tốt nhất ở đấy lo dưỡng thai đi, hiểu chửa?
Nó nghe mợ cả doạ thì khóc nấc lên, mồm vẫn van xin ông bà đừng đuổi nó. Cho đến khi nó ra khỏi nhà mợ cả mới cười cười đi vào sập ngồi. Ông thì nằm trên võng, bà thì cất lời:
– Ờ nhưng giờ vυ' Ngọ đi rồi, hai đứa bay thì có chửa rồi ai lo cơm nước ở cái nhà này?
Mợ cả thì tiểu thư cành vàng lá ngọc tất nhiên không lo được cái việc này rồi, tôi liền đáp lời bà:
– Dạ, con dân chài lưới từ bé, có chửa cũng khoẻ re để con làm cho.
– Mày làm được không?
– Dạ được.
Mợ cả nhìn tôi khinh khỉnh nói:
– Giờ mới có chửa còn làm được chứ mấy nữa bụng to lại còn sinh đôi thì sao? Tạm thời giờ cơm nước con với con Nụ lo, nhưng để con tính xem có khi con lại nhờ giúp việc đằng nhà con qua. Cô ấy cũng gần tuổi vυ' Ngọ, chứ giờ thuê mấy con ranh như con Hằng nó không cướp chồng mình thì cũng hại mình tốt nhất không thuê người ngoài.
Bà gật gù bỏm bẻm nhai trầu đáp:
– Ừ thế cũng được, với lại hơn nửa tháng nữa là cưới thằng hai, lúc đấy có con Hà về nó hộ đỡ cho.
Tự dưng bà nhắc đến chị Hà tôi lại rùng mình sợ hãi. Vừa tống tiễn được con ôn Hằng lại rước thêm chị Hà tôi cứ lo lo sao ấy. Nhưng rồi tôi gạt đi, chị Hà dẫu sao cũng là dâu con trong nhà, lại còn là người có học thức chắc chả đến nỗi như con Hằng đâu.
———