Tôi cô giữ bình tĩnh nhìn ra thấy mỗi nó mặt vẫn đang lấm lét vội kéo chăn trên ngừoi anh Bình ra như ban đầu rồi chui vội xuống gầm giường.
Tiếng guốc gỗ mỗi lúc một gần, tim tôi đập mạnh liên hồi. Con Hằng vào không biết làm gì chỉ nghe tiếng động cộc cộc trên giường một lúc rồi nó đi. Khi thấy bóng nó đi khuất tôi mới bước ra ngoài. Con chó chết này thâm thật, nó cởi luôn chiếc quần xà lỏn của anh Bình rồi để anh ôm mợ cả. Tôi vội mặc lại cho anh, còn mặc cả áo sau đó kéo mợ cả tiện tay vơ sạch quần áo của mợ rồi xốc mợ lên vai. Nhưng chật vật mãi tôi mới có thể cõng mợ được. Trên nhà hình như có tiếng nước ào ào, tôi dồn hết sức lực vừa cõng mợ cả vừa chạy về buồng, đi đến đâu toàn thân tôi run cầm cầm đến đấy còn suýt ngã mấy lần. Nhưng tiếng động trên nhà khiến tôi như có động lực cứ thế lao thẳng về phía trước. Lúc đưa mợ cả vào đến buồng tôi liền nhanh chóng đổ lấy quần áo mặc cho mợ sau đó đổ nước vào miệng mợ. Thế nhưng mợ chỉ tóp tép ực một chút lại ngủ tiếp.
Tôi không còn cách nào đành mặc kệ mợ rồi mở cửa buồng nhón chân lên sân. Ở trong nhà mấy người đàn ông đã tỉnh cả, bà với vυ' Ngọ cũng bắt đầu mở mắt chỉ có chị Hà vẫn nằm dưới gầm giường ngủ say. Cậu cả với cậu hai càu nhàu mấy câu, hoá ra tiếng xôn xao là từ hai cậu. Con Hằng đưa cho mỗi người một cốc nước đá rồi lắp bắp nói:
– Cậu…cậu cả…con…con có chuyện này không biết có nên nói hay không?
Bà chưa tỉnh hẳn nên vẫn ngồi dưa vào giường, cậu cả uống ngụm nước hỏi lại:
– Có chuyện gì nói đi. Mau lên tao mệt quá tao còn ngủ
Lúc này tôi mới để ý, hình như con Hằng dội nước vào mọi người mới tỉnh. Mà ban nãy nó còn cho mợ cả uống thêm thứ gì đó bảo sao mợ đến giờ vẫn say bí tỉ.
Con Hằng run run đáp lại:
– Con…con thấy mợ cả…mợ cả…mợ cả ân ái với anh Bình…ở…ở trên kia.
Con Hằng nói xong, mọi người dường như đều tỉnh hẳn. Tôi nắm chặt tay ngăn cơn tức giận, nếu như hôm nay tôi uống rượu có lẽ mợ cả phải chịu nỗi nhục nhã oan nghiệt cả đời không gột rửa được.
Cậu cả giang tay vả con Hằng một cái rồi quát lên:
– Con điên này mày ăn nói tầm bậy tầm bạ gì thế?
– Thật mà, mợ ấy vẫn còn đang trên đó, không tin cậu lên mà xem.
Tôi thấy cậu cả môi miệng tái cả lại, đảo mắt tìm mợ cả. Con Hằng nhân lúc ấy nói tiếp:
– Con biết cậu không tin con nhưng cậu xem mợ cả đâu có đây? Con nói dối cậu chuyện này làm gì đâu cơ chứ? Chẳng qua con ức thay cậu….
Nó vừa nói vừa khóc rấm rức, ông liền với tay lấy cốc nước chanh đá uống ực một hơi rồi đứng dậy nói:
– Đi về nhà gia đinh.
Cậu hai, cậu ba, cậu cả nhìn ông không nói câu nào đứng cả dậy. Tôi chạy về buồng, mợ cả vẫn đang nằm ngủ say liền mở cửa trái. Lúc mọi người lên đến nhà gia đinh tôi mới chạy theo. Con Hằng mặt đắc ý lắm, vừa mở cửa vừa nói:
– Mọi người nhẹ thôi không đánh rắn động cỏ.
Thế nhưng khi vừa mở ra chỉ thấy anh Bình quần áo chỉnh tề nằm đó. Mợ cả? Mợ cả đâu? Mặt con Hằng lúc này tái lại, ông liền quát lên:
– Đâu? Con Quỳnh đâu mà mày bảo thấy ân ái với thằng Binh?
Con Hằng lắp bắp đáp lại:
– Rõ ràng con vừa thấy…vừa thấy mợ ấy còn…còn ấy với anh Bình ở đây…hay…hay thấy mọi người nên mợ ấy…mợ ấy trốn rồi. Để con tìm lại…
Nói đến đâu nó nhìn vào gầm giường rồi đi vào cả vách bên trong. Tôi không chịu được nữa bật cười nói lớn:
– Mợ hai, mợ lại định vu oan giá hoạ gì cho mợ cả thế? Mợ cả say bí tỉ nằm ở buồng con từ chiều rồi cơ mà.
Con Hằng quay sang nhìn tôi, hai tay run rẩy, nó thở mạnh lắm, mạnh đến nỗi tôi còn nghe được đột nhiên cười nói:
– Ơ thế là tôi nhìn nhầm à? Chắc tôi quáng đầu nên nhìn nhầm.
Một câu nhìn nhầm của nó định xoá hết tội lỗi sao? Có lẽ nó biết tôi biết tỏng kế hoạch của nó rồi, không vu oan được nữa nên đổ tại quáng đầu. Tôi nhếch mép đáp:
– Mợ quáng đầu mà mợ lại dám khẳng định mợ cả ngủ với anh Bình. Mợ có biết rằng một lời mợ nói ra như vậy làm mất hết thanh danh của mợ cả không? Dẫu sao mợ cả cũng là người đã có chồng, giờ mang tiếng ngủ với gia đinh thì bao giờ mới gột sạch được? Vì cớ gì, mà hết lần này đến lần khác mợ vu oan cho mợ cả như vậy
– Tôi…thực sự ban nãy rửa bát xong không thấy mợ cả với anh Bình đâu, tôi…tôi lại quáng đầu nữa nhìn tưởng mợ cả…
Nó chưa nói xong đã bị cậu cả vả một phát vào mặt bật cả máu. Cậu cả gào lên:
– Mày còn lý sự à? Mày định vu oan cho Quỳnh sao? Mày…
Con Hằng nhìn cậu cả, có lẽ nó còn đang sốc khi bị cậu đánh, tôi định vạch trần kế hoạch của nó nhưng nó liền quỳ xuống vừa khóc vừa nói:
– Thực sự…thực sự ban nãy con thấy mợ cả…thấy mợ cả ở đây. Chắc chắn mợ ấy thấy có động tĩnh nên mới trốn về buồng con Nụ.
Tôi nhìn nó rồi nhìn mọi người đáp lại:
– Mợ cả say bí tỉ không biết gì, mà đến cả anh Bình giờ còn đang say mà sao mợ hai dám nói ra những lời thế này. Mọi người không tin đi về buồng con, mợ cả vẫn nằm đó say chả biết gì sất.
Mọi người thấy vậy liền kéo nhau về buồng tôi, mợ cả vẫn nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền. Cậu cả gọi mấy lần mợ vẫn không thưa, đổ nước vào mặt cũng không tỉnh chỉ có tiếng thở đều đều.
Tôi nhìn con Hằng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng không vạch trần những gì tôi nhìn thấy lúc nãy. Nói thực tôi nghĩ kỹ rồi nếu đổ cho, chắc chắn nó sẽ chối bay chối biến, vả lại dù cho là nó cố ý, nhưng việc mợ cả nằm với anh Bình dẫu sao cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, người hiểu thì biết do con Hằng, người không hiểu lại cho rằng mợ cả thấy rắn động cỏ nên chạy về giả vờ say. Nhưng chả cần nói ông đã cầm gậy vụt liên tiếp lên người nó, tôi liền chạy lại giữ rồi nói:
– Ông, mợ ấy còn đang có chửa đừng vụt vào bụng.
Ông dừng lại, nhìn nó quát lên:
– Thằng hai với thằng ba lôi con này vào buồng khoá đến, mới cho ra ngoài mà đã lại tiếp tục như vậy. Chừng nào mày đẻ con xong mày cút khỏi đây. Bà Ngọ từ bây giờ có nhiệm vụ trông chừng nó cho tôi.
Con Hằng khóc rống lên kêu oan, nhưng giờ này còn oan ức gì nữa có khóc cũng vậy thôi!
———