Cưới Người Đã Có Vợ (Nụ)

Chương 17

Đến khi tỉnh dậy tôi thấy mình đã được đưa sang nơi khác. Cậu ba ngồi bên cạnh giường, thấy tôi mở mắt cậu liền hỏi:

– Nụ, cô thấy trong người sao rồi?

– Tôi không sao.

– Ừ bác sĩ hôm nay cấp cứu cho cô là thầy giáo cũ của tôi, thầy bảo cô bị mấy đoạn xương bị rạn. Thầy nẹp luôn cho cô luôn rồi cũng may là không vào lục phủ ngũ tạng. Ăn chút cháo thịt đi rồi uống thuốc nữa.

– Dạ, cậu đưa tôi

Nói rồi tôi đưa tay định đỡ bát cháo nhưng phát hiện tay đau buôt chỉ giơ lên cũng nhói vào cả xương. Cậu ba thở dài đáp lại:

– Há miệng ra tôi đút cho, tay thế kia ăn kiểu gì.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mùi cháo thịt bằm thơm phức mà bụng tôi cũng đói meo nên ăn sạch sành sanh. Ăn xong tự dưng tôi tỉnh táo hẳn, bỗng dưng tôi lại nghĩ đến cái Hằng, đến mợ cả, đến ông bà toàn thân chợt run lên sợ hãi. Cậu ba vẫn ngồi im bên cạnh tôi, không hiểu sao tôi liền lấy hết can đảm nói:

– Cậu ba…cậu từng nói rằng muốn nghe một lời giải thích từ tôi. Giờ tôi giải thích có được không? Liệu có muộn quá không?

– Cô muốn giải thích chuyện gì?

– Tất cả.

Cậu ba nhìn tôi, hai hàng lông mày hơi chau lại một chút. Ban nãy cậu nói cậu tin tôi, nhưng thái độ này lại khiến tôi hơi ngỡ ngàng. Tôi nuốt nước bọt không đợi cậu đáp mà nói luôn:

– Thực sự, tôi không hề hại mợ cả sẩy thai, tôi thề với trời với đất. Kể cả chuyện tôi phá vỡ hạnh phúc của cậu mợ cả cũng không hề có. Tôi bị lừa, tôi bị lừa mua về làm lẽ và sinh con cho cậu cả. Tôi không biết nói ra cậu có tin không…nhưng…

Vừa nói tôi vừa quan sát sắc mặt cậu, đột nhiên cậu khẽ đưa mấy ngón tay thon dài vuốt sợi tóc dính bết trên gương mặt tôi đáp lại:

– Cô cứ nói đi, cứ nói hết đi, dù cho nói gì tôi cũng sẽ tin cô.

Nghe cậu nói đến đây, trong lòng tôi như có một luồng sức mạnh chạy qua. Tôi bật cười như con dở, gật đầu vội vàng kể lại mọi chuyện. Kể từ chuyện tôi bị lừa bán thế nào, đến việc tôi ghét cậu cả ra sao, rồi cả những việc mợ cả làm với tôi, cả chuyện con Hằng ngủ với cậu cả và tất nhiên trọng tâm nhất vẫn là kể đến rằng tôi bị con Hằng gài bẫy thế nào một cách chi tiết nhất. Khi tôi kể xong, cổ họng cũng khô khốc, nhưng tôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Chỉ có điều nói xong rồi tôi mới thấy mình hơi ngốc, cái Hằng dẫu sao cũng ở đợ nhà cậu mười mấy năm nay rồi, tôi thì chỉ mới đến. Ừ thì tất cả mọi người chỉ có thể tin nó chứ sao tin được tôi.

– Tôi biết rồi.

Giọng cậu ba bất chợt cất lên, khi tôi nói một tràng giang đại hải mà cậu chỉ đáp lại ngọn lỏn như vậy lòng tôi hơi lo lo. Cậu nói cậu tin tôi nhưng chắc gì cậu đã thực sự tin. Tôi liếʍ môi cố giải thích thêm:

– Cậu ba, những lời tôi nói ra không có một câu nào là gian dối…

– Nụ, tôi biết mà, thực ra cô không cần giải thích tôi cũng biết.

– Cậu biết?

– Đúng vậy.

– Cậu biết những gì?

– Tôi biết hết, biết chuyện cô bị lừa đến nhà tôi làm lẽ. Trước ngày tôi lên trường thi tôi đã nghe được mẹ tôi nói chuyện với bà Nghị.

– Vậy sao hôm đó cậu vẫn chửi mắng tôi?

Cậu ba nhìn tôi, ánh mắt cậu hằn lên những tia đỏ ngầu, cậu nắm chặt hai tay thở mạnh một hơi rồi đáp lại:

– Chuyện này để sau đi.

– Vậy, chuyện cái Hằng sao cậu biết? Cả chuyện tôi bị nó gài bẫy…cậu đều biết hết sao?

– Chuyện cái Hằng và anh cả tôi biết, vì buổi đêm trước khi tôi và cô lên Hà Nội tôi đã thấy nó từ phòng anh cả bước ra, quần áo thì xộc xệch. Còn chuyện nó hại chị dâu cả suy đoán một chút sẽ ra, nó ngủ với anh cả thì chắc chắn nó sẽ ghét chị cả. Ngoài ra còn một chi tiết nữa, cái Hằng rất giỏi về các loại thuốc. Từ lúc tôi đi học đại học, nó luôn theo tôi tìm tòi công dụng, thành phần cách dùng của các loại thuốc tây. Nó tuy dốt về văn chương, toán học, sử địa, lý nhưng riêng về thuốc thì lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Và trong hai người cũng chỉ có nó là người được tự do đi lại không ai quản. Còn cô, thứ nhất cô không thông thạo đường chứ đừng nói là vào mua thuốc tây, đến nước sát trùng cô còn chả biết nữa là. Thứ hai tôi từng thấy cô khóc lóc cầu xin anh cả đừng làʍ t̠ìиɦ với cô chứng tỏ cô không hề thích anh ấy, lại thêm chuyện biết cô bị ép cưới tôi càng tin cô không có lý do gì để hại chị dâu. Hôm qua cái Hằng gọi tôi kể, suốt khoảng thời gian ngồi trên xe tôi đã phân tích rất nhiều, từ chuyện ăn cắp quần áo của chị cả, đến chuyện chị cả ghét cô tôi đều có cảm giác sai sai. Những lời cái Hằng nói cảm giác trơn tru hơn cô, logic hơn, hoàn hảo hơn, nhưng càng hoàn hảo tôi lại càng nhận ra những điểm phi lý ở đó. Và quan trọng hơn…giữa cô và cái Hằng tôi tin cô hơn.

Tôi nghe cậu ba nói xong, không hiểu sao như chết đuối vớ được cọc. Từng lời cậu nói đơn giản dễ hiểu mà sâu sắc kinh khủng.

– Cậu ba, vậy chuyện cậu nói có bằng chứng chứng minh tôi bị oan là có thật sao?

– Không, tôi chẳng có bằng chứng gì cả, nói thế cho mọi người nguôi đi để tôi còn đưa cô lên viện chứ. Thịt thì cô tự nhận mình nấu, rồi còn nghe cái Hằng đi về nhà ngoại thì làm sao có bằng chứng gì minh oan cho cô? Vả lại tôi cũng nói thật, dù cho tôi suy đoán được cái Hằng gây chuyện đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thể làm gì được nó vì tôi đâu có chứng cớ gì. Mà nó ở đợ ở nhà tôi suốt bao nhiêu năm nay rồi, cũng chẳng khác gì con cháu trong nhà, tôi có nói cũng không ai tin cả.

– Vậy…bây giờ phải làm sao?

Cậu ba thở dài đáp lại:

– Chẳng còn cách nào khác là bây giờ tôi về nói với mọi người chị cả sẩy thai không phải do ăn uống mà do cơ địa chị ấy. Tôi cũng nói đã mang bát thịt nghệ lên đây kiểm tra không có chất gì lạ.

– Nhưng…liệu mọi người có tin cậu không?

– Không tin cũng đâu còn cách nào khác. Giờ cô đừng lo lắng gì, cứ ăn uống tẩm bổ vào, đợi khoẻ…tôi sẽ đưa cô về. Nhưng lần này đợi tôi thi xong tôi về cùng luôn, cô về đó một mình tôi e rằng cô sẽ khó sống. Giờ chỉ lấy cớ cô bệnh nặng nằm viện mất cả tháng thôi.

Tự dưng nghe cậu ba nói vậy nước mắt nước mũi tôi cứ chảy ướt nhèm. Cuộc đời này trừ ngoại cuối cùng cũng có một người tin tôi, một người lo cho tôi, dám bảo vệ tôi. Lúc này tôi mới để ý, vai cậu có dính máu, hình như chỗ đó là hôm qua cụ cố dùng gậy đập lên, chiếc áo sơ mi trắng của cậu cũng nhuốm đầy bùn đen. Không hiểu sao tự dưng tôi thấy mình làm khổ cậu quá, đợt trước còn trách móc vì cậu sỉ nhục tôi, giờ thì cậu có sỉ nhục hơn nữa tôi vẫn thấy mang ơn vô cùng. Cậu ba được đi học đàng hoàng có khác, đến cách suy nghĩ, cách phân tích chuyện của cậu cũng không giống đám người ấu trĩ kia. Tôi chẳng những thương, chẳng những biết ơn còn ngưỡng mộ khâm phục cậu.

Cậu ba đột nhiên mặt đỏ ửng lắp bắp nói:

– Sao…sao mà khóc?

– Không có gì, cảm ơn cậu nha.

Cậu thấy vậy chả thèm đáp, đứng dậy lấy chiếc khăn mặt sấp nước âm ấm lau lên khoé mắt tôi. Tôi bị cảm động càng khóc tợn cậu ba thấy thế chau mày nói:

– Đã xấu còn khóc lắm, mặt mũi trông khác gì con ma không?

Tôi đang khóc nghe cậu nói thì bật cười khanh khách, cậu giơ chiếc gương nhỏ trước mặt tôi mỉa mai:

– Nhìn đi, mặt mũi thì xanh xao, môi thì nhợt nhạt, tóc bết cả lại, lại còn khóc sưng cả mắt. Đúng là dở hơi.

Ừ đấy, eo ơi nhìn tôi trong gương còn kinh hơn cả cậu ba tả cơ, trên mặt còn hai vết roi mợ cả quất rỉ máu nữa chứ. Còn đâu vẻ đẹp của Nụ ngày nào? Tôi cố đưa tay chạm vào, cậu ba liền quát lên:

– Đừng có chạm vào, để đó cho tự lành. Tý tôi bảo thầy kê cho thuốc trị sẹo bôi nửa tháng là liền ngay.

– Thôi…tôi không cần đâu cậu, thuốc trị sẹo tốn tiền lắm, tôi cũng chả cần đẹp với ai.

Cậu ba đứng dậy khinh khỉnh nói:

– Tuỳ cô!

Nói rồi cậu đứng lên xoay người đi ra ngoài, tôi chăm chú nhìn mình trong gương. Nói thì nói vậy chứ sao tôi thấy buồn quá, phụ nữ mà, tuy có nghèo hèn bẩn tưởi thì vẫn muốn mình đẹp đẹp một chút. Tôi mới mười tám tuổi tự dưng có sẹo trông cứ đểu đểu sao ấy.

Cậu ba phũ thật, tôi chỉ gỉa vờ từ chối mà cậu liền đồng ý ngay được.

Khi tôi còn đang nghĩ vẩn vơ thì lại nghe tiếng dép của cậu ba đang tiến lại, cậu giật chiếc gương rồi nói:

– Nhắm mắt lại.

– Làm gì á cậu?

– Tôi bảo nhắm thì nhắm đi.

Tôi thấy cậu quát đành ngoan ngoãn nghe theo, đột nhiên tôi thấy có gì man mát ươn ướt trên má, có bàn tay mềm mại nhẹ nhàn xoa lên vết thương đang đau rát.

Tôi hơi hé mắt nhìn lên, cậu ba đang bôi thuốc cho tôi nha, cậu thấy tôi hé mắt thì cốc nhẹ đầu tôi một cái sau đó lại nói với giọng khinh khỉnh:

– Thuốc bôi trị sẹo đây, mất cả nửa tháng ăn cơm của tôi đấy. Tôi để trên đầu giường nhớ ngày bôi hai lần biết chưa?

Rõ là trong lòng tôi thích chết đi được, nhưng tôi vẫn giả vờ nói:

– Tôi bảo không cần rồi mà!

– Không cần thì để tôi ném đi.

– Ấy đừng đừng, tôi…ừ thì cậu đã mua rồi tôi cũng dùng cho cậu vừa lòng, chứ còn tôi xấu đẹp chả quan trọng gì luôn ý.

Cậu ba chả thèm cười lại đứng dậy đi ra ngoài, lúc cậu đi ra cửa tự dưng tôi nghe được tiếng cậu nho nhỏ:

– Ừ nhỉ, đẹp làm gì lắm thằng dòm ngó.

Tôi nghe xong cứ tưởng nghe nhầm liền hỏi lại:

– Cậu nói gì cơ, mà cậu đi đâu vậy?

– Tôi đi ăn cơm.

Nói xong cậu đi thẳng, suýt tôi quên mất giờ đã trưa, hình như từ đêm qua cậu ba đã chẳng ăn gì. Định giục cậu đi mau mau thì đã chẳng thấy bóng dáng cậu đâu nữa tôi đành nằm ngủ một giấc.

Những ngày tiếp theo cậu ba phải đi thi, cậu thi một ngày nghỉ hai ngày. Ngày nào cậu không thi cậu ở viện cả ngày cùng tôi, ngày nào thi thì tối cậu ở lại ngủ ở ghế ngoài hành lang. Mấy lần tôi ngại quá nhưng cũng chẳng dám giục cậu vào trong ngủ. Nhiều khi tôi cũng muốn dẹp bỏ hết những cái tư tưởng quê mùa nhưng quả thực chả biết cất lời thế nào cho cậu hiểu nên đành thôi. Nghe cậu ba nói, cậu đã gọi về cho ông bà giải thích rằng tôi không hề hại mợ cả, nhưng nghe đâu, ông bà với cụ cố tin cậu còn mợ cả vẫn một mực không tin dù cho cậu đã dùng các mối quan hệ để xin mẫu giấy xét nghiệm thịt kho nghệ không vấn đề gì mà mợ vẫn nhất nhất không nghe. Tôi còn nghe nói, mợ cả sau lần đó thần trí cũng chưa ổn định lại, đêm nào cũng khóc lóc đòi tôi trả lại đứa trẻ cho mợ.

Thực ra tôi cũng có chút chút hận mợ, nhưng tôi thấy mợ đáng thương nhiều hơn. Ở hoàn cảnh như mợ, đã phải san sẻ chồng lại thêm chuyện mất con quả thực rất khó chấp nhận. Mấy ngày nay cậu ba đều vào dạy tôi học, hôm học đến bài Chí Phèo tự dưng tôi thấy mợ cả hơi hơi giống anh Chí. Kiểu như con người ta vốn dĩ lương thiện nhưng bị xã hội vùi dập, chà đạp cuối cùng biến thành kẻ chẳng ra gì.

———