Cưới Người Đã Có Vợ (Nụ)

Chương 12

Đến khi tôi tỉnh dậy hẳn trời đã quá đêm, chỉ có một màn đêm đen kịt bao phủ, tôi hươ hươ tay định bật điện dậy uống cốc nước thì đột nhiên giật bắn mình khi chạm tay vào ai đó. Cứ ngỡ là cậu cả, tôi liền thều thào nói:

– Cậu cả, hôm nay…hôm nay tôi mệt…cậu có thể…có thể đừng làm gì tôi được không?

Bóng đen vẫn sừng sững im lặng, không hiểu sao, tự dưng tôi bật khóc nức nở, cậu cả có đánh chết tôi cũng được, nhưng tôi thấy tủi thấy xót cho thân phận mình quá đỗi. Tôi lần nữa nài nỉ

– Được…được không cậu? Tôi…thực sự rất mệt.

Bóng điên đột nhiên đưa tay về phía mặt tôi, ngón cái chạm lên khoé mắt rồi dịu dàng nói:

– Đừng khóc nữa…

Lúc này tôi mới nhận ra đó không phải cậu cả mà là cậu ba liền lắp bắp nói:

– Cậu…cậu ba sao lại ở đây.

Cậu liền bịt miệng tôi rồi thì thầm:

– Đừng hét lên, có người nghe thấy thì sao?

– Dạ. Nhưng sao cậu ở đây?

– Cô sốt cao quá, tôi phải thay khăn liên tục, có bát cháo tôi vừa bảo cái Hằng nấu cô ăn đi.

Ừ đấy, bảo sao bụng tôi đói meo, nhưng mà đêm rồi sao cái Hằng còn nấu cháo cho tôi chứ? Nhưng tôi cũng chẳng dám thắc mắc, cậu ba bật bóng đèn ngủ rồi nói:

– Ăn đi, ăn đi rồi mang bát ra giếng để, sau đó uống thuốc hạ sốt tôi để đây này. Tôi phải lên nhà đây.

Chẳng đợi tôi nói hết, cậu đã nhẹ nhàng bước đi, tôi với bát cháo loãng đặt trên chiếc ghế gỗ húp một phát hết sạch rồi uống luôn viên thuốc cậu ba vừa đưa. Người tôi cũng tỉnh táo hẳn liền mang bát ra giếng rửa qua rồi chạy về buồng ngủ, lúc đi qua thấy cửa sổ phòng cậu ba vẫn mở, cậu đứng ở đó, nhìn tôi bước vào rồi mới thổi ngọn đèn dầu đang cháy nghi ngút.

Không hiểu sao lúc này tôi không ngủ được nữa, cứ nghĩ vẩn vơ đến việc cậu ba ôm tôi, lau mồ hôi cho tôi tim lại cứ đập thình thịch. Mãi đến khi có tiếng gà gáy canh một tôi mới chìm vào giấc ngủ. Đến sớm hôm sau tôi dậy sớm nhất, cả ngày hôm qua ngủ nên giờ chẳng ngủ nổi, liền ra vườn. Đột nhiên tôi thấy ở buồng cái Hằng có tiếng khóc rưng rức. Không hiểu nó có chuyện gì mà khóc như vậy, tiếng khóc nghe ai oán lắm. Tôi định bụng gõ cửa vào an ủi nó thì trên nhà có tiếng cọt kẹt, sau đó mợ cả bước ra vui vẻ nói:

– Này Nụ, gọi con Hằng dậy nấu cho mợ bát cháo cá chép. Mau lên.

Thần linh ơi, tôi có nghe nhầm không nhỉ? Mợ cả…xưng mợ với tôi, giọng còn ngọt xớt. Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, dưng mà rõ ràng phía đông đang lấp ló ánh đỏ mà nhỉ? Mợ cả thấy tôi ngây người ra thì quát lên:

– Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau lên.

Tôi nghe vậy vội vàng lật đật gõ cửa gọi cái Hằng, nó nghe tiếng tôi thì mở cửa sau đó chạy ra ngoài.

Hai mắt cái Hằng hơi đo đỏ, hình như ban nãy nó khóc thật. Thấy vậy tôi liền xuống bếp bắc cháo rồi chờ nó. Đến lúc nó đánh răng rửa mặt xong thì tôi lại thấy vẻ mặt tươi tỉnh hẳn, thấy vậy tôi liền hỏi:

– Hằng có chuyện gì hả? Nãy tôi nghe thấy có tiếng khóc…

Cái Hằng nhìn tôi cười sằng sặc đáp:

– Mợ thấy tiếng khóc ở đâu

– Trong phòng Hằng đó.

– Mợ nghe nhầm hả? Con ngủ từ hôm qua tới giờ, nãy mợ gọi con mới dậy đấy.

Tôi nhìn nó, thái độ này trông cũng không giống người vừa khóc lóc lắm, nghĩ vậy tôi liền gạt đi rồi nói:

– Vậy chắc tôi nghe nhầm.

Cái Hằng cười cười ra sân làm con cá chép cậu cả mua vứt ngoài đó, vừa làm vừa nói:

– Mà mợ hai này, mợ biết tin gì chưa?

– Tin gì?

– Mợ cả có chửa rồi.

Cái tin này…nghe sao mà vừa quen vừa lạ, như thể nghe rồi mà cũng như thể vừa mới nghe. Mợ cả có chửa. Tin này là tin vui mà nhỉ, nếu mợ cả có chửa, thì tôi không cần đẻ thuê cho cậu cả nữa, nghĩ vậy tôi liền chạy lên nhà, chạy vội quá thành ra trượt chân ngã sấp mặt, nhưng tôi không thấy đau hồng hộc lao lên sập nơi ông bà đang ngồi rồi nói:

– Ông bà ơi…mợ cả…mợ cả có chửa rồi, vậy con không phải giúp cậu cả sinh con nữa đúng không? Vậy…vậy ông bà cho con về nhé.

Ông bà nhìn tôi, bình thản như thể biết tin này rồi, mợ cả thì đứng ngoài sân vặt một nụ hoa hồng cười đáp:

– Hay thầy mẹ cho nó về đi.

Cậu ba đứng ở cửa buồng cũng nói thêm vào:

– Phải đấy, thầy cho Nụ về đi. Chị dâu giờ có chửa rồi, cũng chẳng ai muốn san sẻ tình cảm đâu. Vợ lẽ vợ chẵn thời xưa thôi, thầy cho cô ấy về làm lại cuộc đời.

Ông nghe vậy chau mày gắt lên:

– Nó còn một đống nợ chưa giả, về là về thế nào. Dù cho cái Quỳnh có chửa, thì nó vẫn phải ở đây ở đợ chừng nào giả hết nợ thì thôi.

Cậu ba cãi lại mấy câu, nhưng ông vẫn kiên quyết giữ ý kiến như vậy. Tôi tuy hơi thất vọng nhưng cũng cảm thấy thế cũng là may mắn rồi, ít nhất ở đợ còn hơn làm vợ lẽ người khác.

Ở dưới bếp cái Hằng vẫn đang phi hành nấu cháo, tôi chạy ù xuống sung sướиɠ nói:

– Này Hằng, tôi với Hằng từ nay giống nhau rồi, Hằng đừng gọi tôi là mợ nữa.

Cái Hằng nhìn tôi cười hì hì đáp lại:

– Nhưng con vẫn quen gọi mợ là mợ thôi.

– Thôi, đừng gọi thế tôi ngại lắm, tôi với Hằng bằng tuổi nhau mà, xưng tên là được.

– Con ngại đổi lắm mợ ơi, không gọi mợ hai nữa thì gọi mợ Nụ, chứ giờ bảo con đổi con không quen.

Nói mãi cái Hằng vẫn không chịu thay đổi nên tôi đành thôi, cái Hằng nấu cháo xong đưa cho tôi rồi nói:

– Mợ mang lên cho mợ cả đi, con đi nấu nước chiên chè cho ông.

Tôi nhận lấy bát cháo nóng nổi bê lên sập cho mợ cả, mợ cả húp sụp một cái rồi cười tươi rói nói:

– Thôi được rồi, mày để đấy cho mợ rồi đi vớt bèo đi, đám lợn nuôi cho béo đến lúc mợ đẻ làm thịt là vừa.

– Dạ.

Ông bà ngồi trên nhà cũng vui vẻ ném cho tôi cái bánh rán. Từ đợt về đây tới giờ tôi mới thấy nhà cửa hoà thuận ấm êm đến vậy. Mợ cả có chửa đúng là phúc, phúc cho cả ông bà, cho cả mợ và cho cả tôi. Tôi đưa cái bánh rán lên định cắn bỗng dưng một cơn buồn nôn ập đến liền oẹ mấy cái rồi chạy thẳng ra gốc cây trước nhà. Đến lúc đi vào, tôi thấy ông bà với mợ cả đều đứng hẳn dậy. Bà kéo tôi vào sập ấn xuống rồi nói:

– Này Nụ, mày sao lại nôn oẹ thế? Hay…hay mày cũng có chửa rồi?

Nghe bà hỏi tự dưng toàn thân tôi sững lại…có chửa? Tôi không dám tin, nhìn sang mợ cả thấy ánh mắt mợ đầy căm phẫn lại càng sợ hãi. Bà nhìn tôi lại nói tiếp:

– Bà nhìn mày xanh xao lắm, này Quỳnh còn que thử không đưa cho cái Nụ thử xem thế nào.

Mợ cả hằn học đáp lại:

– Không còn đâu mẹ! Hết rồi.

Nói xong mờ hằm hằm đi thẳng vào buồng, bà thở dài thườn thượt:

– Có con thì thêm vui chứ sao mà chị phải thái độ như thế, Nụ, nhìn mày bà nghi có chửa lắm. Đợi mấy nữa cậu ba lên phố thi bà dặn cậu mua cái que thử về xem thế nào, chứ dưới mình không có. Nếu mệt thì nghỉ ngơi đừng làm việc quá sức nhé.

Trong buồng mợ cả có tiếng rít lên:

– Nó có chửa nó vẫn là con ở đợ thôi, cút đi ra ao vớt bèo đi, mau lên.

Bà nhìn tôi thương cảm nói tiếp:

– Thôi, mang thúng đi vớt bèo rồi về, nó có chửa nên chiều ý nó một chút, để tý bà nói cậu ba ra quảy về cho.

Tôi gật đầu, đi ra ngoài sân mang mấy thúng bèo men theo cánh đồng làng ra ao. Con đường đi hôm nay sao dài lê thê, tôi vừa đi, nước mắt cứ trực tuôn ra. Có chửa? Thực sự đến giờ này tôi vẫn không dám tin vào điều ấy. Cứ ngỡ rằng tôi đã thoát kiếp làm lẽ, vậy mà giờ lại như chết lặng, mấy hôm nay có ốm yếu, có nôn nao, có xanh xao nhưng ngàn vạn lần tôi vẫn không muốn mình có chửa lúc này. Tôi không còn là cô gái nguyên vẹn, nhưng tôi cũng không muốn mình còn có thêm một đứa con với cậu cả. Ít nhất như vậy tôi còn có thể làm lại được cuộc đời một chút, ít nhất như vậy tôi cũng có đôi phần nhẹ nhõm hơn. Càng nghĩ tôi càng sợ hãi, càng xót xa. Những ngày tháng tiếp theo, rốt cuộc tôi phải sống thế nào?

———