Cả người tôi căng cứng, áp lỗ tai lên cửa nghe lại lần nữa.
Lần này, tôi nghe thấy âm thanh nói chuyện đứt quãng.
"Đau không… Xin lỗi nhé… Chờ anh thêm chút nữa."
"Em tin anh…"
Tuy chỉ là giọng nói của một mình Giang Mãn nhưng lại không giống như đang độc thoại.
Tôi nín thở, nhìn thấy rõ trên cánh tay đã nổi đầy da gà.
Xung quanh rất yên tĩnh, tiếng tim tôi đập loạn thậm chí còn lớn hơn âm thanh bên trong nhà tắm. Vì để nghe rõ hơn, tôi đổi tư thế chuẩn bị áp tai sát hơn.
Đột nhiên cửa bị mở ra không có bất kỳ báo hiệu gì trước.
Tôi hoảng hốt la lên, đứng không vững té nhào vào trong nhà tắm, may mà được Giang Mãn đỡ kịp lúc.
Anh ấy không mặc đồ, khóe môi hơi nhếch lên cúi đầu nhìn tôi: "Đợi không nổi nữa à?"
Tôi lúng túng, nhịp tim đập loạn xạ, hỏi dò: "Em ra phòng khách uống nước thì đúng lúc nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, anh… đang nói chuyện với ai thế?"
Mặt Giang Mãn không biến sắc, không có chút biểu hiện khác thường: "Anh mới nghe điện thoại, em gái anh bị viêm ruột thừa nhập viện rồi, nó nhõng nhẽo khóc với anh. Em cũng biết con bé đó, tính công chúa, đau một xíu thôi là chịu không nổi, lỗ tai anh cũng sắp chai rồi."
Thì ra là vậy…
Tôi âm thầm thở phào, sự trùng hợp này cũng đáng sợ quá đi.
Màn hình điện thoại vẫn đang ở phòng livestream, tôi liếc nhìn, Phong Loan chỉ vào tai của mình.
Tôi hoàn hồn, nói với Giang Mãn tôi muốn đi uống sữa.
Giang Mãn đáp lời nhưng đầu chẳng hề quay lại.
Tôi quay người đeo tai nghe lên chạy ra phòng khách.
Phong Loan nói: "Bạn trai cô đang nói chuyện với Bình Nữ."
Tôi ngây người rồi gõ chữ: "Mấy người không nghe thấy hả? Bạn trai tôi đang nói chuyện với em gái mà, đương nhiên phải có tiếng nói chuyện."
Phong Loan khẽ cau mày, lời cô ấy nói ra khiến tim tôi thót lên một nhịp.
"Không lẽ cô không phát hiện ra điện thoại bạn trai cô đang để trên bàn trà."
Cả người tôi cứng đờ.
Tôi quay đầu sang nhìn thử, điện thoại của Giang Mãn quả thật đang để trên bàn trà.
Bình luận ồ ạt:
"Đm! đm! Hơi ghê rồi đó nha, tối rồi đó đừng có như vậy chứ!"
"Giờ là giữa khuya, mọi người đổi chủ đề đi, nói chuyện tình cảm được không vậy? Huhuhu… tôi sợ."
"Má nó, tôi còn đang nín tiểu nè, có nên đi vệ sinh không trời."
"Mấy người có sao không vậy? Giờ ai không có hai cái điện thoại, người chị em, bạn trai cô có một cái điện thoại thôi hả?"
……
Nhìn tới chiếc bình luận này tôi mới nhớ ra, Giang Mãn mới đổi điện thoại chưa bao lâu, cái cũ đúng là vẫn còn đang giữ lại.
Đúng vào lúc này, Giang Mãn cầm cái điện thoại cũ đi qua đây, thuận tay vứt nó lên bàn ăn.
Bình luận im ắng một chút, lại bắt đầu điên cuồng phàn nàn:
"Đm! tôi đã nói là trùng hợp mà!"
"Chủ livestream điên rồi đúng không, đêm hôm đi hù người ta!"
"Truyền bá mê tín dị đoan, báo cáo rồi!"
Giang Mãn rót một ly nước, ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Đang coi gì vậy?"
"Lướt video thôi."
Lòng dạ tôi rối bời, nhìn ra rõ là đang không có tâm trạng.
Giang Mãn hình như phát giác ra chuyện gì đó, anh ấy đi qua hôn vào mặt tôi, kề sát bên tai tôi dỗ dành: "Giận rồi hả?"
Phong Loan nói nhỏ: "Sờ lưng của anh ta đi, cô có thể sờ được hai cái cục nhô lên ngay miệng bình, đó chính là mắt của Bình Nữ."
Cơ thể tôi căng cứng.
Giang Mãn nắm lấy tay tôi, cúi đầu nhìn tôi: "Sao tay em lạnh vậy? Anh đi rót chút nước ấm cho em."
"Đợi chút."
Tôi kéo anh ấy lại, gượng cười: "Tay chân em thường xuyên lạnh mà, anh đừng đi."
Vừa nói, tôi vừa gượng gạo ôm anh ấy từ phía sau.
Giang Mãn thuận thế hôn lên cổ tôi, tay tôi dò tìm trên lưng anh ấy.
Đột nhiên sờ thấy vật gì đó kỳ lạ.
Chỗ cách cột sống anh ấy 2 3 cm, thật sự có hai cục đối xứng nhô lên.
Tôi không dám tin, dè dặt sờ tiếp.
Đột nhiên hai cái cục đó động đậy, cảm giác như hai cái tròng mắt đang chuyển động dưới da mắt vậy.
Tôi hết hồn đẩy Giang Mãn ra.