Nghe thấy câu hỏi của chủ livestream, tôi ngay lập tức ngẩn người.
"Sao cô biết?"
Hình xăm trên lưng bạn trai Giang Mãn của tôi, đúng thật là một chiếc bình. Không những thế, chiếc bình này còn được rất tinh xảo, sống động như thật, thân bình tràn ngập vân hình hoa lan.
Lúc mới quen anh ấy tôi cũng rất tò mò.
Làm gì có ai lại đi xăm một chiếc bình lên lưng như vậy?
Nhưng mà Giang Mãn lại giải thích rằng, ở quê anh ấy, hình xăm này cũng tương tự như là xăm Đức Phật hoặc Quan Âm Bồ Tát, mang ý nghĩa cầu bình an.
Chẳng có mấy người nhìn thấy được hình xăm trên lưng anh ấy, sao chủ livestream lại biết được chuyện này?
Đây chỉ là một livestream mà tôi vô tình nhìn thấy và tham gia.
Tên của chủ livestream này là Phong Loan, một cô gái trẻ tuổi. Trước khi tôi vào, mọi người đều đang nói về chuyện tình cảm.
Cô ấy trông có vẻ bất cần đời, nhưng lời lẽ lại sắc bén, thu hút rất nhiều fans. Nhưng bây giờ, cô ấy lại nhíu mày, lại còn lấy vài đồng xu từ trong ngăn kéo ra bày lên bàn.
Bình luận trên màn hình cũng đang cảm thấy khó hiểu như tôi:
"Đây không phải là livestream tư vấn chuyện tình cảm hay sao? Sao lại bắt đầu coi bói rồi?"
"Trông cũng ra gì phết, không lẽ biết coi thật à?"
"Không lẽ bạn trai của cô gái này có vấn đề thật?"
"Má ơi tối rồi đó đừng có hù tôi."
Phong Loan liếc nhìn bình luận một cái rồi nhàn nhạt cất lời:
"Nói về chuyện ma quỷ, tin thì có, không tin thì cũng có. Người chị em, bạn trai cô quả thật có vấn đề, nhà cô có phải ở khu Trường Hải không, quanh đó chắc là có nước."
Tôi gật đầu liên tục:
"Chính xác!"
Phong Loan lại hỏi:
"Có phải là ngày nào bạn trai cô cũng nhất định phải đi tắm hay không? Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không có ngoại lệ, không tắm được thì cũng phải lấy khăn ướt lau người.”
Tôi hoàn toàn sững đngười, lại tiếp tục gật đầu.
Lúc này, livestream đã có 2000 người em.
Có người không nhìn nổi nữa bèn nóng nảy nói: "Chủ livestream này bị điên à? Khi không lại làm ba cái khùng điên này hù dọa người ta."
"Tối rồi đó, có cho ai ngủ không hả?"
Cũng có người phản bác:
"Nhưng mà cô ấy nói đúng hết mà!"
"Cô ấy đúng là có chút khí chất thanh cao thoát tục của một cao nhân."
"Hồi trước cô ấy có nói cô ấy là đệ tử của Đạo gia, chắc là không nói dối đâu."
Người đàn ông nổi nóng, không nhịn được nữa mà nói:
"Mấy người có não không vậy? Trang của cô ấy đăng nhiều video như vậy, có mấy video đều quay cảnh trong nhà, vừa nhìn là biết ngay đó là khu biệt lập Phong Lâm tại Trường Hải, kế bên là sông Vân."
"Huống hồ, ngày nào cũng tắm đâu phải chuyện lạ gì? Tôi cũng vậy mà.”
Đa số đều bị những lời nói đó thuyết phục.
Nhìn cái dáng vẻ bình tĩnh của Phong Loan, lòng dạ tôi rối bời.
Ngày nào cũng tắm đúng là rất bình thường, nhưng Giang Mãn thật sự đã đến nông nỗi ám ảnh cưỡng chế với việc tắm.
Cho dù mùa đông hay mùa hè anh ấy đều phải tắm. Nhưng có một năm, vào mùa đông, trong lúc đi leo núi, hai chúng tôi không cẩn thận nên đã đi lạc.
Mãi cho đến tối, hơn 11 giờ vẫn chưa tìm thấy đường xuống núi.
Tôi chỉ nghĩ đến chuyện cầu cứu, nhưng Giang Mãn lại cứ lo lắng lẩm bẩm rằng không kịp nữa.
Buổi tối mùa đông, nhiệt độ giảm xuống âm độ, anh ấy cởi hết quần áo ra, dùng nửa chai nước suối cuối cùng của chúng tôi xối lên người.
Lúc ấy, tôi thật sự sốc đến mức cạn lời. Trong lúc nguy cấp như thế này, còn không biết khi nào mới được cứu, vậy mà anh ấy lại dùng hết nửa chai nước, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của tôi.
May mà sau đó chúng tôi gặp được người dân địa phương và được họ đưa xuống núi. Giang Mãn giải thích với tôi rằng anh ấy mắc chứng rối loạn cưỡng chế, chỉ cần 1 ngày không chạm vào nước thì sẽ khó chịu vô cùng.
Khi đó, tôi rất giận anh ấy, nhưng anh ấy lại liên tục dỗ dành tôi suốt mấy ngày liền, cuối cùng tôi cũng nguôi giận.
Ngay cả chuyện này mà Phong Loan cũng biết, xem ra cô ấy thật sự có bản lĩnh, không phải ăn nói hàm hồ.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc thì bạn trai tôi có vấn đề gì?"
Phong Loan chậm rãi ngẩng đầu lên, lười biếng cất lời: "Anh ta nuôi một Bình Nữ."