Nguyễn Mạc Kỳ có một bí mật, đó chính là tình yêu với Phó Văn Phong.
Ở trong trường Phó Văn Phong và một người rất nổi tiếng, xét cả tướng mạo lẫn học vấn anh đều rất xuất sắc, một người như vậy giống như là một ánh sao trời, nổi bật giữa hàng ngàn vì sao, tỏa sáng trong đêm tối, lấp lánh trên nền trời đêm không có hào quang.
Nguyễn Mạc Kỳ đem những lời này ghi vào trong một cuốn nhật ký, đem lòng ngưỡng mộ, tình cảm đơn thuần của một thiếu nữ cất giữ vào những trang giấy trắng. Cô rất thích anh, giống như một câu thần chú giúp cô chìm vào giấc mộng đẹp vậy. Tuy rằng, bản thân Mạc Kỳ hiểu rõ, mộng tưởng rồi cũng sẽ có lúc tan, đến lúc đó cô không níu giữ được gì, ngược lại cũng đau lòng như chết đi.
Nhưng Mạc Kỳ là ai chứ!? Cô là người sẽ theo đuổi những gì mà mình mong mỏi, dù đó có là ánh sao sáng đến mờ mắt người khác thì làm sao. Cô quyết định rồi, cô sẽ theo đuổi ánh mặt trời này!
“Phó Văn Phong, em đến đây.”
...
“Này, bạn học.. bạn học Mạc Kỳ!”
Cô bị đánh thức, theo thói quen lẩm bẩm vài tiếng sau khi đang mơ màng. Cô bạn thân ở kế bên thấy kêu được người dậy liền muốn rơi lệ.
Thần Thần nói ngay: “Bà cô của tôi ơi, tớ phục cậu rồi đấy, tối qua làm gì mà đến giờ vẫn còn ngủ thế? Mau nhìn lên trên bục giảng đi.” Thần Thần thì thầm vào tai cô: “Thấy chưa, nam thần Phó Văn Phong của cậu đấy! Tranh thủ cơ hội đi.”
Vừa nghe thấy tên anh Nguyễn Mạc Kỳ liền vội đến hoảng, cô vội vã lau đi vệt nước trên miệng, chộp ngay cuốn sách gần đó che trước mặt, phần còn lại chỉ là hai đôi mắt nhìn chằm chằm như máy dò tín hiệu.
“Đây là bạn học mới của chúng ta, các em sau này sẽ là một tập thể, nhớ giúp đỡ bạn nhé.” Thầy giáo đẩy kính nghiêm túc nói.
Tiếng xì xầm ngày càng to hơn.
Mạc Kỳ vô tình nghe được họ nói chuyện, trong lòng có chút tự hào.
Đúng rồi, anh ấy là Phó Văn Phong đấy, là người vô cùng đẹp trai, học lại giỏi, là ánh sao của lòng tôi đó, từ lâu lắm rồi..
“Xin chào, tôi gọi là Phó Văn Phong.”
“Ngay cả giọng nói cũng hay như vậy.” Mạc Kỳ đang chìm vào giấc mộng đầy ngọt ngào, cô không biết lời mình vừa nghĩ trong lòng bây giờ đã bật ra thành tiếng.
Thầy giáo trên bục đẩy cặp mắt kính, nhìn một vòng lớp rồi nói: “Chỗ phía trước của Nguyễn Mạc Kỳ còn trống, em Phó ngồi ở đấy nhé.”
Nguyễn Mạc Kỳ cảm thấy cô thật may mắn, lòng như có hoa nở rộ, lại như có kẹo ngọt, sự ngọt ngào đến bất chợt này khiến cô phút chốc ngơ ra, không giấu được biểu tình khờ dại nhìn chằm chằm vào Phó Văn Phong, tận đến khi anh kéo ghế ngồi xuống.
Nhưng là, anh đến một ánh mắt cũng không nhìn đến cô.
Thần Thần hỏi cô: “Trong ba lớp trọng điểm của trường mình, lớp mình chỉ đứng thứ hai thôi, không biết sao học thần lại chuyển đến lớp mình vậy kìa.”
Mạc Kỳ lúc này nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, cái này.. cô cũng không biết.
Thường thì trường chỉ có ba lý do để điều học sinh xuống lớp. Đánh nhau, sử dụng thuốc cấm.. và, vì lý do nào đó không thể nói, trong trường cũng không ai biết về điều thứ ba này.
Cô nghĩ nếu là hai trường hợp trên thì hẳn là phải bị điều đến giảm hẳn ba lớp, nếu thế thì giờ này học thần đã không ở đây. Còn cái thứ ba, nếu là người bình thường thì cũng không thể, phải có quyền lực của thế giới ngầm.. Cô cũng không có niềm tin vào suy đoán này.
Cô ngồi phía sau anh, nhìn bạch nguyệt quang trong lòng, lúc này thật sự rất hạnh phúc. Tuy vậy, dù gần như thế, chỉ cách một chút nhưng trông lại thật xa vời.
...
Tan học, Thần Thần vì có chuyện nên không thể cùng cô về như mọi ngày, cô cũng không đi xe đạp, trong lòng thầm nghĩ chiều nay cô chắc chắn sẽ phải đi bộ về nhà.
Quay qua dọn cặp thì Mạc Kỳ phát hiện chiếc thẻ hình con thỏ của mình đột nhiên không thấy đâu nữa, cái đó là của bà cô để lại, cô không thể làm mất nó!
Bạn học đều đã về hết, riêng Mạc Kỳ thì vẫn còn bối rối tìm kiếm chiếc thẻ khắp nơi. Vừa nghĩ tới bà mắt cô liền rưng rưng, nước mắt nóng hổi theo sự bất lực của cô mà rơi lộp bộp xuống mặt bàn gỗ.
“Cậu đang tìm cái này sao?”
Phó Văn Phong vốn đang nằm ngủ trên bàn, anh thường về nhà rất trễ, nên khi tan học theo thói quen sẽ nán lại lớp để ngủ một lúc.
Chỉ là khi anh đứng lên, vô tình dẫm phải một vật, mà phía sau lại thấy một người đang khóc thút thít, anh liền phán đoán người đó đang tìm vật này.
Nguyễn Mạc Kỳ tưởng đã hết hy vọng, cô ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, vì khóc nhiều quá nên mắt cô bị hung đến đỏ, trông qua rất dễ bắt nạt.
Mạc Kỳ thấy mình như vậy quá mất mặt, cô lau vội nước mắt, mỉm cười nói với Phó Văn Phong: “Xin lỗi, thật ngại quá. Cái này đúng là của tôi, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Đột nhiên anh nói: “Sắp tối rồi, cậu nên tranh thủ về nhà sớm, bên ngoài ban đêm rất nguy hiểm.”
Nguyễn Mạc Kỳ quay đầu nhìn ra cửa sổ, chết toi, cô mà về trễ thế này kiểu nào cũng sẽ bị mắng. Nhưng cũng đúng như Phó Văn Phong nói, bên ngoài nguy hiểm, cô nhanh chóng đứng lên, cảm ơn Phó Văn Phong một lần nữa rồi vội vã chạy đi.