Để không chọc tức vị thiên tiên nào đó, Ôn Nhã đành phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Lâm Tuyết Hà thật sự không muốn vào nên đứng trước cửa, mặt lạnh lùng giống y như một khối băng vậy.
Mai Mộng Mộng theo cô vào phòng, vừa nhìn cô thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Chị Ôn Nhã, chị đi thật ạ, là vì bọn em làm chuyện đó ở phòng khách à? Vậy lần sau bọn em sẽ dọn dẹp sạch sẽ được không, chị đừng đi mà.”
Ôn Nhã đâu còn cách nào, cô không thể lay chuyển được Lâm Tuyết Hà đâu.
Mấy nghìn tệ lận đấy, nói ném là ném đi ngay.
Cô mở vali ra, gấp quần áo treo trong tủ rồi cho hết vào vali. Cũng may, cô chuyển ra ngoài vào lúc mùa hè, quần áo mỏng nhẹ, nếu không thì cô sẽ phải thu dọn quần áo rất lâu.
“Chẳng phải chị mới trả tiền thuê nhà à, hai tháng này em tranh thủ tìm bạn cùng phòng mới đi. Nhưng chị khuyên em này, nếu bạn trai em cũng đi thuê nhà thì hai đứa nên thuê chung với nhau luôn đi.”
Mai Mộng Mộng chẹp miệng: “Em cũng đã từng nói rồi, nhưng anh ấy luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối…”
Ôn Nhã thầm trợn mắt trong lòng, có lẽ là vì ở chung với bạn gái thì không tiện tán tỉnh gái bên ngoài đó em.
“Tuy chị nói lời này nghe không thích hợp cho lắm, nhưng chị cảm thấy em là cô gái khá tốt, mà bạn trai em lại không phải là một chàng trai tốt.” Nếu cô đã đi rồi, thì cho dù có bị mắng là xen vào việc của người khác, Ôn Nhã cũng nhận.
Đối với Mai Mộng Mộng, ngoại trừ hành vi phóng đãng không biết xấu hổ ra thì về tổng thể, ấn tượng của Ôn Nhã về cô ấy vẫn khá tốt. Miệng ngọt ngào, không điệu đà, lúc nào cũng ưỡn ngực, cơ bản là lúc nào cũng cười, ai nấy đều cảm thấy phấn chấn khi ở bên cạnh.
Nếu có thể, Ôn Nhã vẫn hy vọng cô ấy có thể tìm một chàng trai thật sự thích cô ấy, ở bên nhau trọn đời.
“Có đôi khi anh ấy không tốt, nhưng đôi khi anh ấy lại rất tốt, chị Ôn Nhã, chị còn chưa hiểu anh ấy…” Mai Mộng Mộng lập tức lên tiếng bảo vệ, Ôn Nhã thấy cô ấy như vậy, lo chuyện bao đồng cũng có mức độ của lo chuyện bao đồng nên cô cũng không nhiều lời nữa.
Đồ đạc cũng không nhiều lắm, Ôn Nhã mang theo hai chiếc vali một lượt, kẹo que cũng được nhét đầy vali, chỉ có cây xương rồng là không cho vào được nên đành để gộp hai cái vali vào rồi kéo đi bằng một tay, tay kia thì cầm cây xương rồng đi ra ngoài. Vốn dĩ Mai Mộng Mộng cũng muốn giúp đỡ nhưng cô tự làm được nên từ chối cô ấy.
Lâm Tuyết Hà ở cửa, đương nhiên cậu thanh niên kia cũng ở đó.
Ôn Nhã nhìn hai người họ, so sánh hai bên, đột nhiên cảm thấy thiên thần của cô giống như một ông chú, mặc dù khuôn mặt của anh không già, nhưng khí chất của anh đã ở tuổi xế chiều, gần đất xa trời rồi.
Lâm Tuyết Hà thấy cô ra, ánh mắt dừng ở cây xương rồng trên tay cô một lát, sau đó nhận vali hành lý của cô.
Chàng thanh niên cho một tay vào túi quần, rung rung chân trái: “Đi bình an nhé hai người.”
Mai Mộng Mộng cũng vẫy vẫy tay với cô: “Tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại.”
“Đi thôi.”
Lâm Tuyết Hà quay đầu đi, Ôn Nhã nhanh chóng bước hai bước lớn đi đến bên cạnh anh, hai người đến thang máy, Lâm Tuyết Hà ấn số tầng.
Với tình yêu trong lòng, Ôn Nhã nói ra những gì mình nghĩ: “Anh Lâm, nếu anh có thêm nếp nhăn thì nhất định là trông anh càng đẹp trai hơn.” Đó là dấu vết lắng đọng lại sau nhiều năm tháng, nếp nhăn nơi khóe mắt đầy quyến rũ của đàn ông trung niên. Đó là kiểu giơ tay nhấc chân đều mang theo phong độ, một ánh mắt trong veo đầy tinh anh, chỉ cần anh đứng đó thôi là sẽ có hàng ngàn, hàng vạn thiếu nữ vội vã chạy đến để được làm cục cưng của người đàn ông trung niên đó.
“Nếu mấy năm nữa em vẫn còn nghĩ như vậy thì anh sẽ rất vui.” Lâm Tuyết Hà được cô khích lệ như vậy thì vẫn không hề dao động, đáp lời cho có lệ.
Ôn Nhã bĩu môi, bắt đầu cẩn thận quan sát khuôn mặt anh.
Làn da mịn màng, không có sắc tố tích tụ, tình trạng làn da rất tốt, có lẽ gương mặt này còn có thể duy trì được thêm mười năm nữa.
Cô sờ sờ mặt mình theo bản năng, cảm thấy may mắn vì mình kém anh năm tuổi.
Ding…
Cửa thang máy mở ra, Ôn Nhã chạy nhanh theo Lâm Tuyết Hà ra ngoài, ánh mắt vừa rời khỏi lưng anh thì sững người.
“Chúng ta, sao lại lên đây thế?”
Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Ừm, giá xăng dầu tăng rồi.”
“Cái gì… tăng cơ?”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Tuyết Hà đã mở cửa ra, bỏ vali hành lý của cô vào bên trong cửa, sau đó xoay người nhìn cô.
“Ở cùng nhau, tiết kiệm tiền xăng.”
Ôn Nhã bay vào, hiện thực không cho phép cô không bay.
Nghênh ngang đi vào, đây là khái niệm gì vậy nhỉ, có nghĩa là bây giờ, khả năng cô được lên làm chủ là một trăm phần trăm.
Có muốn nhân cơ hội này để gạo nấu thành cơm không, đây là một vấn đề.
Lâm Tuyết Hà bỗng quay đầu lại, Ôn Nhã mỉm cười, đoan trang khéo léo hít sâu một hơi.
Tất nhiên là giỡn rồi.
“Em dọn hết đồ dùng hàng ngày qua đây, những đồ khác thì ở đây đều có, em dọn dẹp đồ một chút, tối nay nghỉ ngơi sớm.”
Anh nói xong thì rời đi ngay, cũng không có ý định ôm hôn rồi tiến thêm một bước gì hết, Ôn Nhã bĩu môi, xem ra, trong những thời khắc quan trọng thì chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Nhưng mà… Cô nhìn một vòng quanh phòng này, có vẻ như nó khác với kế hoạch trang hoàng trước đó.
Thiết kế toàn bộ căn nhà của Lâm Tuyết Hà trông khá lạnh lẽo, dù có một vài nơi êm dịu nhưng cũng chỉ là những vật liệu, hoa văn mà Ôn Nhã cố gắng lựa chọn để giảm cảm giác góc cạnh đi. Nhưng căn phòng này, cho dù là ga trải giường màu lam nhạt, chiếc đèn tường tỏa ra ánh sáng ấm áp ở đầu giường, chiếc bàn với đường nét mượt mà cùng với kệ sách kế bên, bức tranh treo tường, dây vải buộc bên cạnh rèm tối màu, hay là những tua rua trên chụp đèn của chiếc đèn bàn… một số trang trí ấm áp, không quá ngọt ngào.
Ôn Nhã đặt cây xương rồng lên kệ sách, Ôn Nhã thoải mái ngồi xuống ghế xoay, ngửa đầu ra sau, vừa vặn có chiếc gối kê cổ, thở dài khoan khoái, thả lỏng người ra.
Anh Lâm là người đàn ông đáng yêu nhất thế giới, không gì sánh được.
Cô chạy đi thu dọn hơn một tiếng đồng hồ mới xong, Ôn Nhã đặt kẹo que lên đầu giường một lần nữa, lại lăn lộn trên giường một lần rồi nhảy dựng lên, chạy ra bên ngoài.
Ở trong căn phòng này, cô nhắm mắt lại vẫn biết hết từ chỗ này tới chỗ khác, càng miễn bàn tới việc bên ngoài đèn sáng trưng, soi rõ mọi ngóc ngách.
Phòng ngủ chính ở bên cạnh, bây giờ cửa phòng đang khép hờ, yên tĩnh như không có ai ở trong.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đảo mắt qua ngay: “Sao vậy?”
Ôn Nhã thò đầu vào, chớp chớp mắt: “Có phải anh chưa đưa cho em thứ gì đó hay không?”
“… Cái gì cơ?”
Ôn Nhã cười hì hì không ngớt: “Chìa khóa phòng em á.”
Lúc trước, lần đầu tiên cô ở đây, chìa khóa đã được đánh thêm một bộ.
Hóa ra là đang nói đến cái này.
Lâm Tuyết Hà buông sách xuống, vẫy vẫy tay với cô.
“Lại đây.”
Ôn Nhã cho rằng anh định đưa chìa khóa cho mình thật, không nghĩ nhiều bèn đi qua luôn. Lâm Tuyết Hà vừa mới tắm xong, khi cô đến gần thì ngửi thấy mùi hương tươi mát, cô còn nghĩ, có phải Lâm Tuyết Hà đã đổi sữa tắm rồi hay không, hình như mùi hương hơi khác.
Cô mới vừa đi đến, duỗi tay với khoảng cách có thể vươn tới được, thì lại bị kéo về phía trước, cả người cô bị đối phương ôm trọn trong lòng một cách dễ như trở bàn tay, giọng nói khàn khàn kề sát bên tai.
“Ôn Nhã, bây giờ đã khác xưa.”
Tim Ôn Nhã đập như muốn nhảy ra khỏi ngực, màu đỏ rực của mặt lan ra khắp toàn thân.
Bởi vì hai người dính sát bên nhau, Lâm Tuyết Hà có thể nghe thấy tiếng tim cô đập rất rõ ràng, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ cọ lên vai cô một chút.
“Trai đơn gái chiếc, nếu không muốn xảy ra chuyện gì thì em nên cẩn thận, đừng…”
Lâm Tuyết Hà dừng lại, Ôn Nhã trong lòng anh nâng người lên, vươn tay ôm eo anh, không an phận mà cọ cọ người anh.
“Anh Lâm, mấy ngày nay vẫn luôn muốn ôm anh nhưng không dám làm, đây rõ ràng là cơ hội không thể bỏ qua, vĩnh viễn không có lại…” Ôn Nhã quang minh chính đại ăn vạ trên người anh, có thể nói là cực kỳ hài lòng.
Loại chuyện đôi bên tình nguyện này ấy à, không chỉ có nhà trai mới muốn thân mật đâu, cô cũng muốn mà.
Tốt nhất là treo cả người mình trên người anh luôn.
“…” Bụng dưới nóng lên kêu gào mà cô không biết phải gọi nó là gì, tay chân Lâm Tuyết Hà quanh năm lạnh lẽo mà dường như bây giờ đã bắt đầu nóng lên.
Anh bình tĩnh kéo cô ra, đưa ra tối hậu thư: “Ôn Nhã, khi em ôm anh chỉ là muốn dựa vào anh, khi anh muốn ôm em, thì không hẳn là chỉ đơn giản như vậy.”
Chậc…
Tất nhiên là Ôn Nhã hiểu chứ, đỉnh đầu nóng lên, cả người tê rần, lý trí (có lẽ là thế) khiến cô mở miệng: “Dù sao thì anh cũng sẽ không làm ra cái chuyện như là tiến thêm bước nữa, đúng không?”
Đôi mắt cô rực rỡ lấp lánh, tràn đầy niềm tin: “Phải không?”
Anh Lâm là thiên tiên thật mà, sao có thể làm ra mấy chuyện không đứng đắn này được, có lẽ ôm với hôn đã là cực hạn rồi.
Biểu cảm cô không che giấu bất cứ điều gì, lời trong lòng cũng viết hết lên trán, mặt Lâm Tuyết Hà không có biểu cảm gì, anh nắm chặt cằm của cô.
“Lúc trước anh đã từng hỏi, em có kỳ vọng không thực tế gì ở anh?”
“Mặc kệ em ôm bất cứ kỳ vọng gì ở anh, sinh lý của anh đều rất bình thường, không khác gì so với những người đàn ông khác… xin em hãy ghi tạc tất cả những lời này ở trong lòng.”
Anh nói xong, hô hấp Ôn Nhã hoàn toàn lan xuống lòng bàn tay anh, hai cánh môi chạm nhau, cuối cùng, không chỉ lướt qua rồi ngừng lại như lúc trước nữa. Đầu lưỡi mềm mại khi thì dây dưa khi thì rút lui, môi bị mυ'ŧ thật mạnh, bàn tay thường ngày khiến cô si mê không ngừng đẩy gáy cô về phía trước.
“Ưʍ.”
Thỉnh thoảng hít một hơi, nụ hôn nhiệt tình này lại hạ xuống, khiến cô choáng váng, ngay cả đón ý nói hùa cũng vụng về theo.
Nụ hôn sâu kết thúc, cuối cùng Lâm Tuyết Hà cũng chịu buông cô ra, giơ tay xoa khóe miệng cô.
“Nhớ kỹ chưa?”
Ôn Nhã ngơ ngẩn nhìn anh, ấy thế mà sắc mặt anh Lâm của cô vạn năm tái nhợt, nay lại đỏ ửng, sắc môi bình thường nhạt màu cũng đỏ bừng bừng, phản chiếu tất cả trong mắt cô.
Lâm Tuyết Hà nhíu mày: “Lên tiếng đi chứ.”
Sau nụ hôn thâm tình như vậy, anh Lâm vẫn có thể bày ra biểu cảm hung dữ như thế ư.
Ôn Nhã không nói một lời, đáy lòng Lâm Tuyết Hà trầm xuống, dọa cô rồi à? Anh nắm tay cô, ngón tay tinh tế nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô, nói: “Ôn Nhã, đừng…”
Lời trấn an còn chưa kịp thốt ra, Ôn Nhã lại nhào lên một lần nữa, mặt vùi bên gáy anh.
“Lâm Tuyết Hà, em thích anh.”
Sau này em nhất định phải gả cho anh.