Cứu Mạng... Đừng Yêu Ta, Ta Tra Lắm!

Chương 3: Bản di chúc của Naga(2)

Bạch Mộ Phong nhanh chóng đẩy người ra, bật dậy lùi ra sau vài bước, muốn tránh xa Tô Noãn hết sức có thể.

Vì phản ứng cơ thể, âm thanh hắn hơi khàn, như khắc chế ẩn nhẫn, hắn thật sâu nhìn cậu thiếu niên vẫn còn đang vô thố, đôi mắt cầu khẩn nhìn hắn kia, nhanh chóng quay người bỏ đi chỉ để lại một câu:

Nếu để tôi phát hiện ra là cậu đang giở trò thì đừng trách tôi tàn nhẫn."

Sau đó thật sự quay bước rời đi không một chút do dự, Mộc Nữu nhìn người đi mất thì thoáng tiếc nuối sau đó lại cảm thấy may mắn. Thật ra cậu đã khôi phục lại lý trí rồi, chỉ là cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hết phát bệnh mà thôi. Hơi bức rứt lại ngứa ngáy, nếu như kéo dài một chút thì sẽ hoàn toàn chấm dứt cơn khát đang dần lui đi này. Nhưng mà như vậy quá không biết xấu hổ rồi...

Lúc không có ý thức chiếm tiện nghi thì thôi, nếu đã có ý thức, tất nhiên cậu không thể mặt dày mà đi sờ mó người ta được. Dù sao đến các anh hay cha mẹ, cậu lúc có phát bệnh cũng không thể hiện hành vi thân mật quá phận như vậy.

Lần này cậu phát bệnh không theo quy luật, lại thêm bệnh đột nhiên nặng lên làm cậu không kịp trở tay, cũng không thể khống chế được. Tuy vậy Mộc Nữu vẫn cảm thấy rất xấu hổ với hành vi vô sỉ lúc nãy của mình, trong lòng chỉ mong người lúc nãy sẽ không để bụng...

Đưa tay lên lau bớt đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, cậu thở nhẹ một cách nhịp nhàng, cố khống chế lại một chút bản thân. Bây giờ không có thuốc, chỉ dành cố gắng chịu đựng qua mà thôi... chỉ là, cậu đang ở đâu đây?

Mộc Nữu đôi mắt mờ mịt nhìn ngó xung quanh, đây là phòng bếp thì phải? Mà cậu thì đang ngồi ở trên bàn???

Là một người được dạy dỗ đàng hoàng gia giao, cậu tất nhiên sẽ không ngồi lên bàn, nói gì đến ngồi trên bàn ăn. Nhanh chóng từ trên bàn nhảy xuống, nhưng vì chân vẫn còn chưa hoàn toàn lấy lại sức. Mộc Nữu mất cân bằng khụy chân xuống, đầu gối va chạm với mặt sàn, khiến cậu đau đến bất giác thốt ra tiếng. Cơ thể cậu vốn mẫn cảm, da thịt lại non mịn, đến khi Mộc Nữu đứng dậy liền phát hiện trên chân mình nhiều thêm một vết bầm đỏ tím.

Làn da trắng như vậy, vết thương này tuy không nặng nhưng lại nổi bật đến đáng sợ.

Chẳng qua Mộc Nữu lại không để ý đến nó cho lắm, cậu cẩn thận quan sát xung quanh. Vừa không có người, bối cảnh cũng rất xa lạ, cậu có thể chắc chắn mình chưa từng đến nơi này. Cảm giác bất an ập đến, theo bản năng cậu muốn gọi điện cầu cứu gia đình, muốn bọn họ nhanh chóng chạy đến đưa mình về. Nhưng đến khi cầm được điện thoại trong túi quần mình, Mộc Nữu lại mờ mịt phát hiện ra, ở đây không có sóng cũng không có wifi. Thậm chí các chức năng liên quan đến trực tuyến đều hoàn toàn bị khoá, trở nên vô dụng. Chỉ có một số trò chơi offline là có thể vào được, còn có... một cái App tên [Trò chơi cứu thế] là có thể vào.

Mộc Nữu biết mình không thông minh nhưng trí nhớ cũng không phải quá kém, tất nhiên cậu nhận ra đây là cái App đột nhiên xuất hiện trong điện thoại mình.Thậm chí cậu còn đồng ý tiến vào trò chơi với nó nữa kìa.

Trong đầu đột nhiên toát lên một suy nghĩ... không lẽ cậu ở nơi này là do nó?

Nhưng mà nó như thế nào có thể đem cậu đến đây được, không lẽ là sức mạnh của người ngoài hành tinh?

Mộc Nữu rất bất an, nhưng cuối cùng cũng phải cố gắng tìm hiểu trò chơi này một chút, để xem có thông tin gì bổ ích không. Cậu hơi sợ, cậu muốn về nhà.

Lướt một chút, cậu đột nhiên phát hiện có một mục có dấu tròn đỏ, thể hiện có thông tin cần xem. Cũng không do dự, cậu lập tức nhấn vào đó. Bên trong là hàng loạt các mục và thông tin, Mộc Nữu thấy có chút quen mắt... Đó không phải là nội dung mà lúc nãy cậu nghe được sao?

Lướt xuống một chút, hình như còn có các loại thông tin khác:

[Tên: Tô Noãn.

Thân phận: tình nhân nhỏ của Bạch Liễu.

Nhân thiết: bạch liên hoa, ham hư vinh.

Thêm...].

[Thỉnh người chơi nghiêm túc khắc ghi:

Nghiêm cấm OCC dưới mọi hình thức!!!

Một khi người chơi OCC, hệ thống sẽ dựa theo giá trị OCC mà đưa ra hình phạt.

Hữu nghị nhắc nhở: người chơi OCC càng cao sẽ dẫn đến nguy cơ bị boss chú ý càng cao.].

Mộc Nữu nhíu mày không hiểu lắm, này là sao, rốt cuộc đống chữ này là muốn nói cái gì. Bất quá bên cạnh chữ "thêm" có một hình đám mây, có vẻ là dùng để tải một thứ gì đó. Mộc Nữu lần này có hơi do dự một chút, dù sao chuyện máy tính lúc nãy làm cậu hơi lo sợ. Nhưng cuối cùng sau một lúc phân vân, cậu cũng lựa chọn nhấn tải xuống...

Kì lạ là dù không có mạng nhưng xung quanh đám mây vẫn xuất hiện một vòng tròn màu xanh đang chuyển động. Tỏ rõ việc tài liệu đang thật sự được tải xuống.

[Tinh... tải thành công, bắt đầu truyền tống.]

Mộc Nữu chỉ cảm thấy một trận choáng váng, người lảo đảo muốn ngã về phía sau, cũng may là cậu kịp thời vịn vào bàn mới không bị quăng ngã.

Trong chớp nhoáng, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một số ký ức, mà góc nhìn cũng như nhân vật chính, đều là người có tên Tô Noãn kia. Không khó nhận ra đây chính là kí ức của cậu ta.

Đã đến nước này rồi, tất nhiên Mộc Nữu đã tin chuyện lực lượng siêu nhiên là có tồn tại. Thậm chí cậu còn hơi hiểu ra, trò chơi cậu tham gia là trò chơi nhập vai, mà việc cậu cần phải làm bây giờ là đóng giả một người tên Tô Noãn kia. Đặc biệt là không thể OCC!

Mộc Nữu trước giờ đều rất ngoan ngoãn nghe lời, nếu trò chơi này muốn cậu phải đóng giả người khác trong bảy ngày rồi mới thả cậu về, vậy thì cậu sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Bạch Liên Hoa* sao... thật ra cậu xem phim cũng đã gặp rất nhiều rồi, những nhân vật phụ như vậy hầu như phim nào cũng có. Mộc Nữu rất tự tin vào kinh nghiệm của bản thân, cậu thật sự đã chứng kiến rất nhiều rồi, chắc chắn có thể diễn ra được.

Mang theo sự quyết tâm, Tô Noãn dựa theo kí ức trở về phòng mình. Bây giờ là buổi tối, cũng là thất đầu của kim chủ cậu. Mà người lúc nãy là Bạch Mộ Phong, là đứa con trai thứ hai của Bạch Liễu.

Nguyên chủ thật sự rất ham hư vinh, kim chủ vừa chết đã muốn tìm người mới. Bạch Mộ Phong chính là một trong những mục tiêu hàng đầu của cậu ta... đúng vậy, là một trong những mục tiêu hàng đầu chứ không phải là duy nhất. Ao cá của nguyên chủ còn có hai người nữa, đó là cậu cả cũng chính là anh trai của Bạch Mộ Phong và chú nhỏ của hai người. Từ anh đến em rồi tới họ hàng gần, hầu như là không có một chút điểm mấu chốt nào, cũng chẳng thèm niệm tình tiền nhiệm kim chủ.

Bất quá phong cách Tô Noãn theo đuổi lại là bạch liên hoa chim hoàng yến, mỗi tội nghiệp vụ chưa được chuyên nghiệp lắm nên cho dù có muốn trong cố ý vô tình quyến rũ thì cũng chẳng có ai thèm để ý. Dù không ai care nhưng nguyên chủ cũng không bỏ cuộc, cuối cùng sau bao lần làm trò cũng đưa đến hứng thú muốn xem xiếc của Bạch Mộ Phong, nguyên chủ không nhận ra Bạch Mộ Phong chỉ xem mình là trò cười, còn rất tự hào mà lạt mềm buộc chặt, ngoài mặt tỏ vẻ bị hắn ức hϊếp không thể phản kháng được nhưng thực chất lại dục cự còn nghênh.

Cứ nghĩ đến Bạch Mộ Phong thì mặt Tô Noãn lại không nhịn được đỏ lên. Thật sự rất ngại ngùng, chỉ mong là sau này ít gặp người này lại một chút, nếu không cho dù có đào mấy cái hố vùi mặt xuống thì vẫn chưa hết nhục được.

Nguyên chủ ở tầng hai, nơi này lại là dạng lâu đài thời Âu cổ, vì không có thang máy nến đoạn đường đi cũng xa. Ít nhất với cái thể chất mềm như bông không chút lao động của Mộc Nữu mà nói, có hơi quá sức.

Tô Noãn đi một lúc thì cảm thấy mệt nhọc, hai chân tê rần lên, đến bàn chân cũng ẩn ẩn thấy đau. Hít một hơi, cậu đành thay đổi mục tiêu một chút, chia nhỏ quãng đường thành nhiều đoạn rồi đi. Điểm nghỉ chân đầu tiên tất nhiên là phòng khách, nơi có ghế sofa và cũng là nơi cách cậu gần nhất.

Đi lại mới thấy, trên sofa cũng có người ngồi.

Là một nam nhân đang mặt âu phục cổ màu beige, là phong cách nam tính Bắc Âu cổ điển. Khuân mặt góc cạnh với sóng mũi cao thẳng, mái tóc màu đen nhưng đôi mắt lại là màu xanh ngọc bích, sáng trong đẹp đẽ tựa như viên pha lê, không khó nhận đây chính là một người con lai. Chỉ là Mộc Nữu không biết anh ta là con lai nước nào với nước nào, nhưng Á Âu là điều chắc chắn.

Người này đang ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm một ly rượu vang lách cách lắc lư, vốn định đưa lên miệng thưởng thức thì chợt nhận ra sự hiện diện của cậu. Đôi mắt xanh lam kia đảo qua một cái, bên trong vươn chút ý cười nhìn thẳng vào Mộc Nữu.

Đối diện với đôi mắt quá mức xinh đẹp kia, tim Mộc Nữu như đập nhanh lên mấy nhịp, cậu có thể cảm giác được mặt bản thân có chút nóng. Ngay lập tức gật đầu cúi chào với nam nhân kia, cũng tiện thể che đi khuôn mặt không biết có đỏ ửng lên của mình không.

Tất nhiên nam nhân trên sofa không phải rất thân quen hay có hảo cảm gì với Mộc Nữu, hắn là vì phép lịch sự nên mới gật đầu nhìn cậu. Chẳng qua khi chứng kiến hành động bối rối ngây ngốc kia của cậu thì hắn lại có chút buồn cười.

"Mau đến đây ngồi xuống đi, đứng nhìu sẽ làm cậu mỏi chân đấy."

Thanh âm trầm ấm réo rắt còn hay hơn cả tiếng đàn violin của Itzhak Perlman. Mộc Nữu lỗ tai tê rần, trái tim trong ngực cũng truyền đến từng trận bồi hồi làm cậu bối rối không thôi.

Tiếng sắt ái tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên... đây đều là những thứ được cho là phù du, không chân thực trong tình cảm, thậm chí có người đã từng nói với cậu, yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua là việc bản thân bị choáng ngợp, thu hút bởi vẻ ngoài của đối phương. Những người như vậy thật sự rất thô tục và kém hấp dẫn... Nhưng mà Mộc Nữu nghĩ, hình như cậu chính là loại người đó.