Cứu Mạng... Đừng Yêu Ta, Ta Tra Lắm!

Chương 13: Bản di chúc của Naga.(12)

Lục Phong: “ Không ai có ý kiến, để tiết kiệm thời gian, vậy tôi trực tiếp tiến vào chủ đề chính. Trước tiên, tôi nghĩ chúng ta cần bàn luận hai chủ đề chính. Là quan điểm của mọi người về phó bản này và cái nhìn của mọi người về nhiệm vụ chính tuyến vừa được hệ thống phát ra.”

“ Đầu tiên là về phó bản, xin hỏi có ai có phát hiện gì trong phó bản này không. Nếu có, xin hãy tự động nói ra cùng với trực tiếp giới thiệu bản thân mình luôn.”

" Ân, rất dứt khoát. Vậy thì để ta nói đầu tiên đi." Người mở lời là vị khách kiêu ngạo ban nãy.

Rõ ràng lúc nãy người này thái độ rất kiêu căng ngạo mạn, mắt cao hơn đầu nhưng bây giờ lại như đổi một thành một người khác. Ánh mắt ôn hoà nhẹ nhàng, lời nói không nhanh không chậm lại như pha loãng một chút ý cười ôn nhu. Cực kì đối lập với diện mạo tràn đầy tính công kích của hắn khiến Mộc Nữu cảm thấy rất thần kỳ.

Kiều Nặc: “ Ta là một người chơi lâu năm, đã qua trên năm phó bản. Thân phận hiện tại là Kiều Nặc, một vị phú nhị đại được sủng ái đến vô pháp vô thiên, mắt cao hơn đầu. Tuy nhân thiết này khá nguy hiểm nhưng giai đoạn đầu sẽ giúp đại gia được không ít việc, ít nhất trong việc tìm hiểu thông tin như vừa rồi. ”

“ Còn về cái nhìn của ta đối với phó bản. Thứ ta muốn nói là tên phó bản: Bản di chúc của Naga! ”

" Phân tích mổ xẻ một chút, cái " bản di chúc " này tất nhiên là bản di chúc mà nhiệm vụ chính tuyến đã đề ra trong nhiệm vụ tìm bản di chúc. Ta nghĩ chín phần đây là bản di chúc của Bạch Liễu trước khi mất để lại và nó đang bị ai đó trộm đi hoặc bị giấu đi. Ở chỗ này có thể đặc một nghi vấn để tìm lời giải đáp thích hợp.

" Tiếp theo là từ Naga. Từ cụm từ " của Naga" , ta suy đoán đây có thể là một người, một tồn tại nào đó có sự sống, ít nhất là có sự sở hữu. Vừa hay ta là người nước M, cũng chính là bối cảnh nơi đây. Ta có thể khẳng định, người nước M sẽ không đặt tên ai, kể cả biệt danh là Naga. Và ở nước M cũng không có tồn tại giáo phái hay vị thần linh, ma quỷ nào có tên là Naga. Chữ " Naga" này không phù hợp với văn hoá văn học ở nước M."

Những người chơi khác nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên về quốc tịch của Kiều Nặc, nhưng những gì hắn phân tích ra lại rất có lí. Tạm thời không có người phản bác.

Ngược lại hành động tiên phong đi trước của Kiều Nặc lại giúp không ít người có thêm can đảm, tự tin nói ra ý kiến của mình, người đó là Đàm Na Na. Nàng là người chơi chưa trải qua quá nhiều phó bản, chỉ vỏn vẹn bốn cái mà thôi. Trong đó hai cái là do may mắn được đại lão mang bay, không làm gì cũng sống. Nhưng đến hai phó bản sau nàng không còn may mắn như vậy nữa, cả hai phó bản đều suýt chết, chỉ còn một hơi tàn mà bò về Na Lạc thành.

Mà khi vào phó bản này, dù mới chỉ một ngày nhưng cũng đủ làm Đàm Na Na nhận ra, chỉ sợ trong phó bản này trừ tân nhân kia ra thì nàng chính là người yếu nhất. Tất cả những người chơi còn lại đều là người chơi lâu năm! Điều này làm Đàm Na Na rất lo lắng, nàng cảm thấy tân nhân kia với đại lão đang dẫn đầu có xu hướng đảm nhiệm chức vụ đội trưởng kia có một chân. Nàng không đẹp như tân nhân kia, nếu như thật sự cần người hi sinh, chỉ sợ nàng sẽ là con tốt thí đầu tiên kia. Vì sống, Đàm Na Na bức thiết muốn chứng minh khả năng của mình cho mọi người biết, nàng không vô dụng, không cần vứt bỏ nàng đầu tiên!!!

Đàm Na Na vội vàng giơ tay tỏ ý mình muốn nói, sau đó hít một hơi lấy can đảm nặng ra từng chữ, giọng hơi run:

" Tôi, tôi cảm thấy Kiều Nặc ca nói rất đúng. Lúc mới nghe đến tên phó bản tôi cũng nghĩ như anh ấy vậy, nhưng không kịp nói ra nên giờ tôi muốn nói tiếp về việc tên phó bản. Là về chữ " Naga" kia."

Đàm Na Na vì vội vàng chứng minh mình đủ thông minh nên không lựa lời mà nói, thành ra lời chứng minh từ miệng nàng thốt ra tựa như lời châm biếm những gì Kiều Nặc nói trước đó là điều mà ai ai đều có thể nghĩ đến. Kiều Nặc chỉ được cái nhanh tay lẹ miệng nhưng thực chất lại không làm nên trò trống gì.

Cũng vì thế mà không ít ánh mắt của các người chơi khác không ngừng đảo loạn qua giữa hai người Kiều Nặc và Đàm Na Na, hầu hết đều là ánh mắt ẩn ý muốn xem trò vui cùng vui sướиɠ khi người gặp họa. Mà Kiều Nặc đối với việc nàng lỡ lời không quá để ý, còn Đàm Na Na, nàng bị khẩn trương làm cho choáng váng hoàn toàn không phát giác được mình đã nói sai.

Nàng tiếp tục nói:

“ Tôi là Đàm Na Na, là tiểu thư Đàm gia, phụ thân là nhà giàu mới nổi. Nhân thiết của tôi là người ham hư vinh, muốn thông qua tang lễ này câu dẫn một tên thiếu gia nhà giàu thật sự làm máy ATM. ”

“ Tôi cũng đã trải qua trên năm phó bản giống Kiều Nặc ca. Mà trước khi đến đây, tôi cũng là người nước M. Tôi khi đó đang độ tuổi truy tinh, rất thích ngành công nghiệp giải trí nên cũng thông qua rất nhiều phim ảnh lẫn video mạng biết được không ít tập tục khác nhau của nhiều nước, nhất là các nước trong Châu Á. ”

“ Tôi nghe rất nhiều thứ tiếng của người bản địa ở nhiều nước khác nhau, dần dần rút ra được một chút kết luận. Mỗi nước đều sẽ có một nền văn học ngôn ngữ khác nhau, nhất là trong phát âm. Ví dụ như người nước M phát âm luôn có nhiều âm tiết thuộc loại tương tự như e, a, y,... đều là những âm có trọng ngữ. Phát ra tiếng rất nặng và rành rỏi, còn người nước N thì âm tròn, hơi dính, hơi lớ lên trên,... ”

" Theo như tôi suy đoán, những nước như M quốc, T quốc, Astrit quốc sẽ không có những loại từ ngữ như " Naga" , có khi nó còn không tồn tại trong bản chữ đọc hiểu của văn hoá văn học nữa. Những nước như H quốc, T quốc, C quốc và A quốc lại có rất lớn có khả năng có từ này. Tôi nghĩ, chúng ta có thể, có thể tìm kiếm chủ yếu trong tài liệu của các nước này trước."

Đàm Na Na nói đến đây lại không quá tự tin, dù sao những nước nàng nêu ra quăng tám sào cũng chẳng liên quan gì đến M quốc, bối cảnh chính của phó bản.

Nhưng lần này cũng không có ai lên tiếng phản bác gì, Lục Phong đối với nàng gật đầu tỏ vẻ đã rõ rồi hỏi:

“ Còn ai có điều gì muốn nói ra nữa không? ”

Mọi người nhìn nhau, sau đó sôi nổi lắc đầu. Bọn họ không phải là người nước M, ngày đầu tiên của phó bản, bọn họ phải thích nghi với nhân thiết trước. Còn phải tránh đi sự quan sát của các NPC xung quanh, thông tin thu thập được không nhiều, không đủ để đưa ra một phát biểu nào đủ trọng lượng lại có độ chính xác cao.

Lục Phong đối với việc này không tỏ vẻ gì, tiếp tục dẫn dắt cuộc thảo luận:

“ Vậy chúng ta cứ tạm thời cho qua mục đầu tiên về bản chất phó bản, tiếp theo là về nhiệm vụ chính tuyến vừa được hệ thống phát ra. Ai có suy nghĩ gì không?”

“ Ta.”

Lần này là một nam nhân trung niên thân thể hơi mập, ngũ quan sắc bắn, khí thế phát ra rất trang nghiêm túc mục, hắn đảo mắt nhìn người chơi xung quanh một lượt đột nhiên hỏi:

“ Các ngươi nghĩ lão quản gia NPC kia nói có mấy phần là thật? ”

“ Ta cảm thấy lời nào cũng là giả, lão quản gia kia xạo chó với chúng ta.”

Một nam nhân ước chừng trên hai mươi tuổi, thân thể lực lưỡng như người tập thể hình thường xuyên lên tiếng nói, trong giọng tràn đầy khinh thường cùng chán ghét:

“ Bọn chó NPC đó mở mồm ra câu nào đều hoa mỹ chỉ có lời nói thật liền sẽ không, một lũ chó rách thích hãm hại người chơi. Mẹ kiếp, càng nghĩ càng gai gan với bọn chó rách NPC kia.”

Nam trung niên đối với lời nói của nam nhân thể hình lực lưỡng kia gật đầu đồng ý nhưng lại lắc đầu không đồng ý, ông ta trầm giọng nói:

“ Ta nghĩ lời tên quản gia kia nói ra có tám phần là thật.”

Nữ sĩ lúc nãy chửi thề nhíu mày nghĩ hoặc hỏi:

“ Làm sao ông chắc chắn được như vậy.”

Nam trung niên liếc nhìn nữ sĩ kia một chút, tiếp tục nói:

“ Nhân thiết của ta là một lão tổng công ty mua giới bất động sản, ta cũng từng là làm trong ngành này. Có chút mê tín, tuổi lại lớn nên cũng hiểu đôi chút về mấy chuyện kỵ, hợp tuổi với người chết này.”

" Chừng này thông tin không đủ thuyết phục." Nữ sĩ nhíu mày, lắc đầu nói.

Bị ngắt lời hai lần nhưng nam trung niên cũng không bất mãn gì quá lớn, hắn hơi nhíu mày, nói:

“ Thủ thuật tâm lý trong làm ăn, nhất là trong đàm phán công việc rất quan trọng. Đây cũng là nguyên do ta phán đoán quản gia nói thật nhiều hơn nói dối. Đúng không vị đội trưởng tạm thời này.”

Nam trung niên hơi nhướng mày đối mắt với Lục Phong , trong mắt đầy sự tìm tòi, phán đoán và suy tính. Lục Phong đối mắt với nam trung niên, không nhanh không chậm từ tốn nói:

“ Ta tên là Lục Phong, còn có ta không phải đội trưởng. Ta chỉ là một ngươi đồng đội của mọi người trong mười người chơi của phó bản này mà thôi. Và bây giờ, ta đang đảm nhiệm vị trí ghi chép và đặt câu hỏi dẫn chủ đề cho cuộc thảo luận của chúng ta mà thôi.”

“ Vậy sao. Là ta không lựa từ đúng nghĩa. Thật tốt, Lục Phong huynh đệ, những gì ta nói ngươi đồng tình chứ.”

Lục Phong không đáp lại, chỉ hơi nhướng mày.

“ Lúc nãy khi đối mặt với quản gia, Kiều Nặc phụ trách đóng vai ác nhân khiến quản gia khó xử mà Lục Phong lại đóng vai người tốt, giúp quản gia giải vây làm ông ta có ấn tượng tốt với ngươi. Sau đó nhân cơ hỏi hỏi quản gia một câu hỏi vô tri ngu xuẩn làm ông ta buông lỏng cảnh giác. Cuối cùng lại hỏi đến vấn đề quan trọng, bên trong còn không ngừng ám chỉ hậu quả của việc không nói, hướng dẫn quản gia rằng nói ra liền có lợi hơn. Quản gia sẽ theo quán tính khi nãy ngươi giúp hắn giải vây mà nói ra không ít thông tin có ích. Phải không?”

Nữ sĩ " mẹ kiếp " nãy giờ vì nam trung niên và Lục Phong liên tục đánh thái cực dẫn đến không hiểu rõ ràng mà bực bội, đang muốn hỏi thẳng thì nam trung niên lại đột nhiên nói ra hết thải làm nàng ngộ ra, nàng nhịn không được vỗ mạnh tay nói:

“ A! Ta hiểu rồi. Là cái kiểu ngươi không nói bọn họ liền làm loạn, đây là lỗi của ngươi, ta không biết, ta không biết. Ta chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi phải không?”