Lục Phong: “ Xin thứ lỗi nhưng tôi đúng thật đã nghe qua, rằng người hợp tuổi khi đến lễ tang sẽ đem lại điều không may mắn. Chỉ là thông tin về Bạch lão gia chủ được bảo mật quá kín nên mới dẫn đến chuyện chúng tôi không biết mà đến. Này... thật sự là quá vất vả cho quản gia rồi.”
Quản gia nghe hắn nói vậy thì vội vàng lắc đầu đầy cảm xúc nói:
“ Khách quý không cần tự trách, đây đều là trách nhiệm của chúng tôi. Dù sao tình cảm là trên hết, chúng tôi cũng thật sự không muốn chỉ vì chuyện hợp kỵ tuổi tác này mà lão gia không thể con cháu tề tựu, bằng hữu viến thăm lúc ra đi, haizz.”
Lục Phong gật gù đồng thuận với quản gia, sau lại tò mò hỏi:
“ Chỉ là quản gia, ta có một thắc mắc. Làm sao người tổ chức tang lễ lại biết được thông tin của chúng tôi mà phán định được ai hợp tuổi với lão gia tử vậy.”
Đối với việc này quản gia cũng không giấu, thành khẩn cười nói:
“ Chuyện này cũng không phải là chuyện quanh co lòng vòng gì, có lẽ khách quý không để ý hay đã quên. Vì trước đó đã xác định mục đích làm tang lễ cho gia chủ tiền nhiệm thật náo nhiệt tề tụ nên chúng tôi có dán thông báo, rằng những người nhận được thiệp mời phải gửi lại bản thông báo sức khỏe và một số thông tin cá nhân không quá quan trọng, dùng để xác định thân phận.”
Việc này nói ra đúng thật là có lý, không ít khách nhân gật đầu đồng tình. Lục Phong nhân cơ hội quản gia đang thả lỏng, tham dò hỏi:
“ Vậy có thể cho chúng ta hỏi, đại sư đã làm cách gì để chúng ta có thể tham gia tang lễ không. Dù sao cũng là hợp tuổi với người đã mất, chúng ta ít nhiều đều có sự sợ hãi trong lòng. Mong quản gia tiếc lộ một chút, ít nhất có thể làm chúng ta biết nên kiên kị điều gì mà không nên làm không. Dù sao việc này xảy ra, ít nhiều đều do các ngươi tự chủ trương, chúng ta cái gì đều không biết tới.”
Quản gia do dự một chút, cuối cùng cũng tiết lộ:
“ Các khách quý không cần phải lo lắng, cũng không cần thiết phải làm gì cả. Mọi chuyện đã có thánh pháp của đại sư giúp mọi người trấn trụ mệnh cách rồi. Chỉ cần đúng giờ ăn ngồi trên bàn dùng bữa là tốt rồi.”
Nói rồi quản gia hướng mắt vào một vật được đặt ở giữa bàn tiệc, là một cái chậu tròn cảnh tinh xảo, đặt bên trong có một hòn đá bằng ngọc bích được một con rắn hổ mang được chạm khắc tinh xảo như thật cuộn tròn thân rắn quấn lên. Còn lại bên trong chậu đều là nước. Bởi vì quá đẹp và sa hoa nên không ai sẽ cho rằng nó có tác dụng gì khác ngoài trang trí và vượn tài theo phong thủy học cả.
Một người trên bàn ăn nhịn không được tò mò hỏi:
“ Cái này thật sự có tác dụng sao? Vì sao lại phải là trong lúc ăn uống chứ, như vậy có cảm giác không trang nghiêm mấy.”
Đối với lời này quản gia chỉ bí hiểm cười, phán một câu không đâu:
“ Phải ăn mới sống được chứ.”
Quản gia đã giải đáp rất nhiều thắc mắc, tạm thời không có khách nhân nào muốn hỏi tiếp. Quản gia liền thuận thế rời đi, muốn xử lý những chuyện khác.
Quản gia rời đi không bao lâu thì điện thoại Mộc Nữu bỗng run lên một chút, là có thông báo mới.
[ Thời gian tĩnh đọng: 3 giờ.]
Mộc Nữu không hiểu thông báo này có nghĩa là gì, đang lúc khó hiểu thì đột nhiên nhận ra xung quanh có gì đó rất khác thường, là quá yên tĩnh. Mặc dù đây là trong phòng ăn, các vị khách đều là người có địa vị đều hiểu rõ quy tắc bàn ăn, không nói chuyện nhưng thức ăn vẫn đang được đưa lên. Vẫn chưa hoàn toàn bắt đầu bữa ăn, đáng ra phải có một chút động tĩnh gì đó ví như tiếng nói chuyện thì thầm hay tiếng lộc cộc nho nhỏ phát ra từ bánh của xe đẩy thức ăn.
Mộc Nữu trong lòng hơi sợ, cái cứng đờ cả người, len lén đưa mắt ra nhìn xung quanh.
Cảnh tượng trước mắt cứ như một bộ phim đang chiếu bị bấm nút tạm dừng vậy, các vị khách đang vui vẻ cười đùa bỗng bất động trở thành một bứt tượng nhân loại được điêu khắc tinh xảo đến từng lỗ chân lông, người phục vụ giữ nguyên tư thế chuẩn bị bước đi, nữ hầu đang rót rượu vang đỏ mà thần kỳ ở chỗ, rượu chưa kịp chảy xuống ly đã bị ngưng đọng, hình thành một cột nước nhỏ lơ lửng trong không khí.
Khung cảnh trước mắt quá mức phản khoa học, Mộc Nữu gần như bị đọa cho choáng váng, vành mắt hơi đỏ, cơ thể run rẩy lên. Đúng lúc này, một bàn tay ấm nóng phụ lên mu bàn tay của cậu. Mộc Nữu giật bắn mình, cứng đờ nhìn qua mới thấy, chủ nhân của bàn tay này là nhân loại, là Lục Phong !
Lục Phong cũng xem như người quen, ấn tượng của cậu đối với hắn khá tốt nên Mộc Nữu hơi thở phào nhẹ nhõm. Lục Phong hướng tới cậu đưa một ánh mắt lo lắng trấn an, Mộc Nữu trong lòng bớt lo hơn, ít nhất không phải chỉ có một mình cậu bị kẹt trong thế giới quái dị này.
Tâm trạng bình tĩnh hơn không ít, Mộc Nữu bắt đầu đưa mắt ra nhìn về phía chính diện bàn ăn thì đột nhiên đối mắt với tám cặp mắt nhìn chằm chằm của mọi người trên bàn. Mộc Nữu suýt nữa bị cảnh tượng quỷ dị trước mắt doạ khóc.
Một người chơi trên bàn thấy cậu như vậy thì nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Vốn thấy Mộc Nữu lạ mắt, bọn họ còn hi vọng hắn là NPC, như vậy ít nhất có thể có một khả năng việc xếp bàn này là trùng hợp. Ít nhất phó bản không nhằm vào người chơi rõ ràng như vậy. Nhưng Mộc Nữu cử động lại khiến cho bọn họ rất thất vọng, cậu lại là người chơi! Như vậy chỉ rõ một điều, ngay ngày đầu tiên đã nhằm vào người chơi, chắc chắn độ khó của phó bản này rất cao. Nhất định là thuộc loại khó nhất trong một cấp bậc.
Mà nhìn phản ứng của Mộc Nữu, chỉ sợ đây là người mới! Tân nhân trong phó bản có độ khó cao, gần như với đồng đội heo thích kéo chân sau!
" Mẹ kiếp." Một vị nữ sĩ nhịn không được thốt lên một câu chửi thề.
Bầu không khí trên bàn ăn bây giờ rất áp lực như thể vừa chạm vào là nổ. Mộc Nữu từ nhỏ đã được sủng mà lớn, chưa bao giờ phải đối mặt với trận thế lớn như vậy liền có chút nhút nhát, cậu rụt rụt vai lại, trực tiếp tại chỗ thôi miên mình.
‘ Tôi chỉ là một cây nấm, là một cây nấm nhỏ. Sẽ không ai để ý đến tôi, bởi vì tôi chỉ là một cây nấm nhỏ...’
Lục Phong gõ nhẹ trên bàn ba tiếng, nói:
“ Thời gian tĩnh đọng chỉ có 2 tiếng 58 phút 37 giây. Chúng ta cần tận dụng, đừng lãng phí một cách vô ích. Tôi mong mọi người thu hết lại cảm xúc tiêu cực của bản thân, bắt đầu giới thiệu. Chúng ta cần một cuộc thảo luận về nhiệm vụ chính tuyến.”
Đã có người dẫn đầu điều tiết không khí, những người khác dù trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ, tâm tình khó chịu ra sao cũng nghiêm túc lại. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng bản thân bọn họ.
Lục Phong quan sát thấy mọi người trên bàn đều thu xếp ổn thỏa hết cảm xúc của bản thân thì mới nhẹ giọng nói:
“ Trước tiên nói rõ ràng một chút, tôi không có ý định muốn làm đội trưởng gì đó, cũng không có bất cứ suy nghĩ gì về việc sai phái mọi người làm việc. Nhưng ở trong phó bản, hợp tác mới có thể giúp chúng ta dễ dàng sống sót hơn là một người độc lai độc vãng. Vì vậy tôi chủ trương đầu tiên, trước hết chúng ta sẽ thảo luận về phó bản này. Mọi người nêu ra cái nhìn của mình và phát biểu ý kiến, mà tôi tạm thời sẽ là người chủ trì cuộc thảo luận này diễn ra có trật tự, sắp xếp hết thảy mọi manh mối và đưa ra kết luận, mọi người cảm thấy hợp lý vậy liền làm, mà mọi người cảm thấy không thích hợp, chúng ta tiếp tục đưa ra biện pháp khác.”
“ Đương nhiên, nếu giai đoạn tiếp theo của phó bản có người tư duy và lập luận tốt hơn tôi, có thể điều tiết và hướng dẫn mọi người xuất hiện. Đây là điều hiển nhiên, tôi sẽ vui lòng xuống sàn diễn, cùng mọi người vượt qua phó bản theo cách đạt được nhiều lợi ích nhiều nhất. Ít nhất chính là chúng ta phải sống sót, giảm thiểu tỉ lệ tử vong của người chơi.”
“Nếu mọi người phản đối có thể ngay lập tức tại đây phủ quyết đề nghị tự chủ trương này của tôi.”
Không ai có ý kiến gì cả, dù sao cũng chỉ mới bắt đầu phó bản, bọn họ chưa nắm giữ được nhiều thông tin. Nếu bây giờ tranh chấp vị trí dẫn đầu với Lục Phong, chỉ sợ không thể đưa ra ý kiến nào khiến người khác tin phục. Thay vì như vậy cứ án binh bất động, lợi dụng sự đối lập từ cách dẫn dắt đội ngũ của Lục Phong để làm nổi bật bản thân. Đến khi có thời cơ thích hợp liền tiến lên giành vị trí đội trưởng, như vậy tất nhiên sẽ nhận được sự tin phục của những người còn lại trong đội ngũ. Đây mới là quyết định khôn ngoan nhất hiện tại của bọn họ.