Cứu Mạng... Đừng Yêu Ta, Ta Tra Lắm!

Chương 11: Bản di chúc của Naga.(10)

Mộc Nữu mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó một số hình ảnh trong đầu toát ra. Đúng thật là Tô Noãn rất thích kêu người khác là ca ca, bất kể là lớn tuổi hơn hắn hay là nhỏ tuổi hơn hắn. Nguyên chủ không phân biệt ai cả mà đều công bằng gọi là ca ca tốt.

Nhưng Mộc Nữu lại cảm thấy gọi nam nhân khác là ca ca thì quá kì quái, dù sao cậu cũng là nam mà. Gọi anh là vì muốn dỗ Bạch Mộ Phong vui vẻ, để hắn không cần phải nhăn nhó khó chịu như vậy mãi, các anh trai của cậu đều thích được cậu gọi anh ơi và làm nũng.

Nhưng Mộc Nữu rất thông minh không nói ra điều này, cậu cẩn thận nói:

“ Là do anh Mộ Phong không thích bị gọi là ca ca nha. Anh Mộ Phong giúp đỡ em nhiều như vậy, em không muốn làm anh khó chịu. Bộ anh không thích bị gọi là anh sao? Em có thể sửa cách gọi khác.”

Bây giờ đến lúc Bạch Mộ Phong trầm mặc, đúng là trước đây hắn có dùng cách xưng hô này để châm chọc Tô Noãn những Tô Noãn cứ như không nghe hiểu ý, vẫn cứ gọi ca ca. Bây giờ đột nhiên đổi cách xưng hô, hắn không thể không nghi ngờ cậu ta cố tình châm biếm mình. Nhưng khi Bạch Mộ Phong muốn cảnh cáo Tô Noãn không cần quá mức lại nhìn thấy trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp kia đều tràn đầy sự chân thành, cẩn thận và dò hỏi.

Bạch Mộ Phong chịu thua, nhưng lại không bỏ được mặt mũi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

“ Không cần thiết, cứ gọi vậy cho bớt phiền phức.”

Bạch Mộ Phong dựa lưng lên tường, nhìn Mộc Nữu khó chịu nói:

“ Không phải muốn đi thay quần áo à, còn lề mà lề mề ở đây làm gì.”

Mộc Nữu gật đầu, tặng cho Bạch Mộ Phong một nụ cười ngọt ngào khiến hắn sững sốt rồi quay vào phòng thay đồ.

Nhân thiết Tô Noãn là người nổi tiếng, quần áo đều là mẫu thịnh hành trong năm, vừa phù hợp với hắn vừa phong cách. Chăng qua tất cả đều là màu trắng, là nguyên một tủ đồ màu trắng tinh khiết. Mộc Nữu dù cho có đứng trước tủ bao nhiêu lần thì cũng bị sự thần kỳ này của nhân thiết này doạ sợ.

Thật sự sẽ có người mặt đồ trắng mỗi ngày mà vẫn giữ nó sạch sẽ như mới đến mức này sao?

Mộc Nữu không dám để Bạch Mộ Phong đợi lâu, vội vàng chộp đại một bộ đồ thoải mái một chút rồi thay vào. Đang định bụng chạy ra ngoài thì thấy điện thoại bị cậu đặt trên bàn từ nãy đến giờ. Nhớ đến những lời Lục Phong đã nói, trong lòng Mộc Nữu giật mình, thoáng lo sợ vì sự vô tâm của mình.

Mộc Nữu nhìn thoáng qua thấy trên app Cứu thế có hiển thị thông báo liền vội vàng nhấp vào xem.

[ Nhiệm vụ chính tuyến 1:

Tương truyền thất đầu là lễ cúng siêu độ cho người chết, giúp họ đầu thai vào một nơi tốt đẹp. Thất đầu kéo dài trong bảy bảy bốn chín ngày, mỗi tuần sẽ tổ chức một lần cúng.

Mà nay Bạch gia lại có một tập tục kì lạ, trong tuần đầu tiên của thất đầu tiên liền phải thực hiện nghi lễ tế tổ, lập đàn thờ cầu bình an cho người đã mất.

Trong đó có tập tục cơm tuần.

• Thỉnh tìm hiểu về tập tục này.

Tiến trình nhiệm vụ: 0% . ]

Mộc Nữu đọc đến đây thì trong lòng hốt hoảng, ban nãy cậu không cầm điện thoại nên không thể lập tức tiếp nhận thông báo. Nếu thật sự vì vậy mà bỏ lỡ bữa cơm này thì chẳng phải là rất bị động sao?

Sắc mặt Mộc Nữu trắng bệch, càng quyết tâm phải giữ chặt điện thoại bên người, không thể để quên nó ở trong phòng nữa.

Ngoài thông báo này ra, Mộc Nữu còn phát hiện có một thông báo khác nữa. Là về nhân thiết của cậu, thanh trạng thái OOC đã giảm lại về trạng thái 0% như ban đầu. Mà thanh nhân thiết lại tăng lên 2% . Đây là tin đáng vui mừng, ít nhất hướng đi của cậu đang đúng, Mộc Nữu nghĩ vậy nên sắc mặt mới thoáng tốt hơn đôi chút.

Cũng mấy bộ đồ cậu đang mặc có túi áo, Mộc Nữu vội vàng đặt điện thoại vào túi, chạy ra ngoài với Bạch Mộ Phong.

So với Mộc Nữu thì Bạch Mộ Phong rành đường hơn rất nhiều, chỉ trong chốc lát liền dẫn Mộc Nữu đến phòng ăn. Bên trong phòng ăn rất lớn, có ba bàn dài được xếp bên trong, mỗi bàn chừng mười người ngồi.

Cả hai đến không sớm không muốn, gần hai bàn đã được xếp đầy người. Đang lúc Bạch Mộ Phong định dẫn Mộc Nữu đến một bàn ngồi cùng mình thì có hai người hầu đã chạy đến nói chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn, mời hai người đi theo bọn họ đến chỗ ngồi.

Đối với việc này Bạch Mộ Phong rất không hài lòng nhưng lại nghĩ nếu kiên trì muốn ngồi với Tô Noãn quá chỉ sợ người này lại nghĩ nhiều rồi được nước làm tới, ỷ sủng sinh kiêu. Vì vậy hắn chỉ có thể trưng vẻ mặt thối hoắc theo sau người hầu đi hướng khác.

Mộc Nữu đối với chuyện này không sao cả nhưng cậu chỉ hơi tò mò, bây giờ cũng không phải là lễ hay sự kiện gì nổi tiếng, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cần thiết sắp xếp nghiêm ngặt đến vậy sao. Dù sao thì đâu có ai sẽ trong lễ tang của người khác gây chuyện đâu.

Mộc Nữu được dẫn đến bàn dài ở giữa, bên trên đã đầy đủ chín người, thêm cậu vào nữa là mười. Cúng may cậu được xếp ngồi gần Lục Phong , có người quen nên tâm trạng khẩn trương của Mộc Nữu đỡ hơn không ít.

Bàn ăn tập hợp đầy đủ, sắc mặt của ai ở đây cũng trở nên trắng bệch và khó coi. Mộc Nữu không biết vì sao nhưng Lục Phong lại hiểu rõ. Trên bàn ăn này tất cả đều là người chơi!

Game sắm vai là gì? Chính là loại sẽ tạo cơ hội mở cho người chơi thâm nhập vào phó bản, hoà đồng với bối cảnh, càng ít khả năng bị phát hiện càng tốt. Mà một bàn ăn được chỉ định lại toàn là người chơi, đây khác gì chiếu tướng! Trực tiếp lạy ông tôi ở bụi này luôn à?

“ Này, là cô đó, gọi quản gia lại đây.”

Đột nhiên có một người trên bàn hướng một nữ hầu gần đó kêu gọi, muốn được gặp quản gia. Ngươi này là nam, tuổi tác không lớn, chắc cỡ hai mươi hai mấy tuổi mà thôi. Ngươi nọ có một đầu tóc vàng được uốn cong, là mái chẻ. Ngũ quan thanh tú nhưng đôi mắt lại sếch lên, môi mỏng luôn cong nên khiến hắn nhìn qua rất kiêu ngạo khó tính.

Quan gia rất nhanh liền đi đến, nhìn qua thì quản gia là một người tuổi tác trung niên, thân thể gầy ốm, trên mắt có đeo một gọng kính vàng. Quản gia mắt một bộ vest đen đuôi tôm, trông vừa trang trọng lịch thiệp vừa nghiêm túc túc mục.

Đối với một vị khách vừa nhìn qua đã khó tính, vừa mở miệng đã không lễ phép đòi gặp mặt mình, quản gia vẫn rất tôn trọng, nhẹ giọng dò hỏi khách nhân có yêu cầu gì hay không hài lòng ở đâu.

Vị khách kiêu ngạo kia liền hất cằm hỏi:

“ Tại sao lại xếp chỗ ngồi như thế này cho chúng tôi, theo tôi biết, sắp xếp chỗ ngồi cho khách thường đáp ứng rất nhiều quy tắc xã giao. Nhưng trên bàn ăn này tôi chỉ thấy có sự lộn xộn đáng xấu hổ. Ví như tên kia, tôi và hắn không hợp nhau, ai trong cái giới này không biết chúng tôi ghét nhau? Còn có đám người kia nữa. Một đám nghèo nàn không lên được mặt bàn, tôi không muốn ngồi với đám người giàu mới nổi. Tôi muốn ngồi với bạn bè của tôi, có thể chứ.”

Vị khách này ăn nói rất khó nghe, không chỉ không khách khí châm biếm sự chuyên nghiệp của quản gia mà còn chỉ thẳng người khác là người nghèo, không cũng đẳng cấp với cậu ta. Điều này làm không ít người trên bàn rất khó chịu, ai ai cũng một bộ dáng bị chọc tức, sôi nổi đòi quản gia đổi chỗ ngồi.

Đối với chuyện này, quản gia tỏ ra rất khó sử, vẻ mặt ông đầy sự xin lỗi mà bất đắc dĩ nói:

“ Khách quý thông cảm, sự sắp xếp bất tiện khiến mọi người khó chịu, lòng tôi thành thật không muốn. Nhưng mà... này đều là do mọi người trên bàn này đều là người có tuổi hợp với lão gia chủ. Mọi người đều biết, hợp tuổi với người đã mất liền phải có phương thức khác biệt trong khi dự tang lễ. Đây đều là theo lời của đại sư, là vì lão gia chủ bình an nơi chín suối, dù sao người đã mất là lớn nhất.”

“ Thỉnh các vị khách nhân thông cảm cho.”

Quản gia đã giải thích đến đây, nhiều vị khách trên bàn không tiện nói gì thêm những mày vẫn nhíu chặt như thể không hài lòng với câu trả lời này lắm. Đúng lúc này, Lục Phong đang ngồi im lặng quan sát bỗng nhiên lên tiếng hoà giải.