Cứu Mạng... Đừng Yêu Ta, Ta Tra Lắm!

Chương 10: Bản di chúc của Naga.(9)

Bạch Mộ Phong là thiếu gia Bạch gia, gia cảnh tốt nên hầu như chẳng làm việc gì nặng nhọc. Nhưng dù sao cũng là nam nhân, hắn đều đã chơi qua không ít môn thể thao, vận động mạnh vì vậy trên tay có một chút vết chai. Khi chạm vào làn da mềm mỏng của Mộc Nữu thì mang lại xúc giác rất kì lạ.

Có hơi ngứa lại rất ấm nóng.

Bàn tay to với các đường gân xanh hữu lực, những ngón tay thon dài gần như bao trùm một vòng trên cổ chân thiếu niên. Sự đối lập giữa hai loại màu đồng khoẻ mạnh với trắng nõn non mịn khiến cho Bạch Mộ Phong cảm thấy hơi khác thường trong lòng.

Vết thương nhìn thì đáng sợ nhưng khi xử lý lại rất nhanh, Mộc Nữu nhìn đầu gối đã được băng lên một đoạn băng trắng của mình theo bản năng nâng nâng chân lên một chút.

Ân, băng bó rất khá!

Do Bạch Mộ Phong đã nhiều lần giúp đỡ cậu, mà bây giờ thái độ của hắn cũng không ác liệt như ban nãy nên Mộc Nữu - tiểu đáng yêu tâm tính mềm mại liền không sợ hãi hắn như trước nữa. Ít nhất không lập tức có ý muốn mau chóng đuổi người ra khỏi phòng.

" Xong rồi." Bạch Mộ Phong nói xong liền đứng dậy định rời đi.

Mộc Nữu lại không rõ ý định của hắn, cậu nhẹ giọng cảm ơn một tiếng sau đó đối với hắn dò hỏi:

“ Anh có muốn ở lại ngồi chơi trong chốc lát không?”

Trong khi nói chuyện, Mộc Nữu theo bản năng nhìn chắm chú vào người đối diện, đây là sự lễ phép mà mẹ cậu thường hay dạy cậu. Nhưng cậu lại không biết rằng đôi mắt của mình to tròn và xinh đẹp biết bao nhiêu, mắt hạnh đen láy sũng nước, một khi nhìn chắm chú vào ai đó thì bên trong đôi con ngươi như tụ lại tất cả ánh sáng, khiến Bạch Mộ Phong bị nhìn đến mức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất ý định muốn đề phòng Tô Noãn.

“ Muốn tôi ở lại đến như vậy sao? Nếu cậu đã mong muốn đến vậy, thì tôi sẽ ở lại nhưng chỉ lần này thôi đó.”

Hắn nhíu mày tỏ ra khó chịu, miệng đầy ghét bỏ lẫn cảnh cáo nhưng đôi mắt lại trong vô thức đặt lên người Mộc Nữu.

Mộc Nữu đối với lời này của hắn tràn đầy đầy sự mờ mịt khó hiểu, cậu chỉ lễ phép hỏi một câu đối với người từng giúp đỡ mình mà thôi, tại sao anh ta lại nói cậu như rất muốn giữ người ở lại? Tuy khó hiểu nhưng Mộc Nữu vẫn rất tri kỷ không hỏi ra tránh cho hai bên đều xấu hổ, cậu hơi mím mím môi, cuối cùng lộ ra nụ cười làm lành với Bạch Mộ Phong.

Đúng lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Nữu liền lạch bạch đứng dậy chạy ra mở. Hồn nhiên không phát giác nam nhân nào đó chỉ vì một nụ cười nhẹ của mình mà sững sờ tại chỗ.

‘ Thật ngoan, thật mềm...’

Bạch Mộ Phong đưa tay lên vuốt mặt nhịn không được nghĩ.

Bên ngoài là một nữ hầu gái trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú nhưng biểu cảm lại rất kì lạ. Rõ ràng đối với Mộc Nữu rất tôn trọng nhưng lại có chút gì đó rất thiếu nhân khí. Nhất là đôi mắt của cô ta. Mộc Nữu cảm thấy ngũ quan của nữ hầu rất giống người châu á nhưng không hiểu sao lại có đôi mắt rắn thiên về phương Tây. Đôi mắt có hốc mắt sâu, bọng mắt lồi ra và con ngươi chiếm 2 phần 3 mắt, màu mắt của nàng không màu nâu hay đen như phần lớn người Châu Á khác, mắt nàng thiên về một chút màu nâu vàng, là màu vàng của ánh kim. Nhất là đôi con ngươi nhìn như hình tròn lại như hình elip... hệt như đôi con ngươi của thú đồng.

Nữ hầu đến là để gọi hắn đến phòng ăn dùng cơm, Mộc Nữu nghe vậy thì đối với nàng gật đầu. Dù sao trước đó cậu đã đi qua phòng bếp và nhà ăn, đã biết đường rồi. Mộc Nữu tỏ vẻ bản thân tự đi được, nói nàng nếu có việc thì đi trước đi. Nhưng nữ hầu vẫn đứng nguyên tại chỗ không xê dịch, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Mộc Nữu như thể cậu không đi thì cô ta sẽ đứng mãi tại chỗ này vậy.

Đối với sự kiên quyết đầy cứng nhắc của nữ hầu, Mộc Nữu rất bối rối nhưng vẫn ra hiệu cho nàng chờ một chút, hắn muốn đi vào thay đổi một bộ đồ khác nhìn nghiêm cẩn hơn.

Nữ hầu không đồng ý cũng không phản đối, cô ta cứ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Mộc Nữu khiến cậu nỗi hết cả da gà, trong lòng nhịn không được dâng lên chút cảm giác sợ sệt.

"Nếu bây giờ đóng cửa lại trước mặt nàng thì có phải rất vô lễ không? " Mộc Nữu vừa sợ hãi vừa khó xử nghĩ, cậu cắn cắn môi muốn thử nhắc nhở nữ hầu không cần nhìn chằm chằm như vậy, rất nhanh cậu sẽ ra liền, nhất định không bắt nàng đợi lâu đâu .

Đúng lúc này Bạch Mộ Phong từ trong phòng đi ra, có lẽ là đợi lâu rồi mà không thấy Mộc Nữu vào lại. Vừa lúc thấy được nữ hầu đang nhìn chằm chằm Mộc Nữu, hắn nhíu mày đánh giá nàng, hỏi:

“ Nữ hầu của Bạch gia Đông phòng? Cô có chuyện gì sao? Cô không biết nhìn chằm chằm người khác là rất bất lịch sự à. Quy tắc hầu gái của cô đi đâu hết rồi mà thiếu chuyên nghiệp như vậy... Là đi cửa sau vào sao?”

Nữ hầu không ngờ đến người đi ra lại là Bạch Mộ Phong, bị hắn liên tục chê trách, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên tái nhợt, nào còn chút gì của sự lãnh đạm trước đó.

Nữ hầu liên tục cúi đầu xin lỗi, trông qua thật sự rất sợ hãi lắm Bạch Mộ Phong không hài lòng. Mộc Nữu ước chừng mực độ gập người của nàng cũng phải trên 45°. Thái độ chuyển biến quá nhanh, đối lập với sự kì lạ trước đó khiến cô ta càng trở nên kì dị hơn nhiều. Nhưng Mộc Nữu lại thở phào nhẹ nhõm, ít ra bây giờ nhìn nữ hầu trông có nhân khí hơn trước đó nhiều.

Dù sao Mộc Nữu và nữ hầu cũng chẳng có thù hận gì nên cậu cũng không muốn nàng ta bị khiển trách hay bị phạt, liền nhỏ giọng hoà giải:

“ Anh Mộ Phong, tiểu thư này đến đây là để mời chúng ta xuống dùng bữa tối. Có thể là nàng sợ ta không biết đường nên mới đứng đây chờ đợi ta. Nàng cũng là có ý tốt thôi, anh đừng giận mà.”

Sắc mặt của Bạch Mộ Phong vẫn rất khó coi nhưng vẫn nhìn ra Tô Noãn không có ý định làm lớn chuyện đành khó chịu không nói gì nữa nhưng thấy độ đối với Mộc Nữu cũng lạnh nhạt đi không ít.

Đối với hắn mà nói, hắn là đang giúp Tô Noãn khỏi việc bị khinh thường, vậy mà người này lại không biết điều, còn chê hắn nhiều chuyện. Giống hệt như cái dáng vẻ giả tạo đυ.ng cái là khóc trước đây.

Có lẽ Mộc Nữu cũng nhận ra Bạch Mộ Phong không vui, cậu hơi nhíu mày, vẻ mặt đầy sầu lo. Cậu hướng về phía nữ hầu, lễ phép dò hỏi:

“ Một lát nữa chúng tôi sẽ đi xuống, anh Mộ Phong biết đường có thể dẫn tôi đi xuống, vì vậy cô có thể đi xuống trước không?”

Nữ hầu đối với chuyện này rất do dự nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh căm căm của Bạch Mộ Phong, vai nàng nhịn không được mà rụt rụt lại, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý đi xuống trước.

Nữ hầu quay lưng rời đi, Mộc Nữu nhìn thoáng qua thấy dáng đi của nàng rất kì lạ. Cứ dính liền như thế đang trượt vậy, nhưng tốc độ của nàng rõ ràng không nhanh. Mộc Nữu nghĩ là do bước chân của nàng nhỏ nên không để ý.

Cậu bây giờ muốn dỗ Bạch Mộ Phong để hắn đừng không vui như vậy nữa.

Cậu cẩn thận nắm lấy một góc cánh tay áo của Bạch Mộ Phong giật giật để thu hút sự chú ý của hắn. Đây chính là cách mà Mộc Nữu thường làm nũng với các anh trai của mình. Bởi vì do chênh lệch chiều cao, Bạch Mộ Phong gần như có thể nhìn thấy hết hành động của Mộc Nữu nhưng hắn không tỏ ý gì, cũng không tránh đi sự lôi kéo của cậu.

Mộc Nữu chớp chớp mắt, đôi lông mi như cánh bướm khép mở khiến cậu trở nên cực kỳ ngoan ngoãn vô hại, cậu nhỏ giọng nói:

“ Anh Mộ Phong, anh có muốn ăn tối không? Chúng ta cùng đi được không, anh ơi.”

Cuối câu nói, thanh tuyến mềm mại bỗng hơi câu lên hết như một con mèo tinh nghịch đáng yêu đang cẩn thận câu lấy tâm chủ nhân mà làm nũng khiến Bạch Mộ Phong trong chốc lát thật sự quên đi mình đang tức giận vì điều gì, chỉ có xúc động muốn đưa tay lên cưng nựng một chút con tiểu hoa miêu mềm mại trước mặt này.

Bạch Mộ Phong hơi trầm giọng ầm ừ một tiếng.

Được người đáp lại, Mộc Nữu vui vẻ cười đến đôi mắt cong cong, tiếp tục nói:

“ Còn có anh ơi, cảm ơn anh đã giúp em nhé. Anh thật tốt bụng, em rất thích anh nha.”

Bạch Mộ Phong đột nhiên được phát thẻ người tốt chưa kịp phản ứng gì, ho khan một tiếng đột nhiên hỏi:

“ Tại sao lại gọi là anh Mộ Phong, trước đây không phải cứ một câu Mộ Phong ca ca, hai câu Mộ Phong ca ca à.”