Cứu Mạng... Đừng Yêu Ta, Ta Tra Lắm!

Chương 9: Bản di chúc của Naga.(8)

Thiếu niên tựa như một bông hoa nhỏ mỏng manh, là loại màu trắng thanh thuần không nhiễm bụi trần. Người như vậy vốn cùng hắn không có một chút liên quan gì nhưng khi Lục Phong nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của cậu ửng đỏ lên, sóng sánh ánh nước nhưng lại cố kìm nén không khóc ra tới. Nhịp tim hắn không kìm được nhảy lên thình thịch, một ý nghĩ âm u trong đáy lòng nhịn không được trồi lên.

Cậu ấy yếu ớt như vậy, gặp chuyện gì đều bị doạ cho phát khóc. Với kinh nghiệm của hắn, những người như vậy rất khó sống sót trong trò chơi này trừ khi... Có người mang cậu ta. Nếu như vậy, người đó nên là hắn nhỉ. Hắn gặp cậu ấy ngay từ phó bản đầu tiên lại giúp cậu ấy giải vây, bây giờ còn đang ân cần dẫn dắt cậu…

Thân thể mềm mại trắng nõn kia, nếu để lại một ít dấu vết bên trên... như vậy thì đẹp biết bao.

Mộc Nữu cắn cắn môi, đôi môi anh đào bị cậu cắn đến mức đỏ lên, mọng nước ngon ngọt đến mức làm trong Lục Phong nhộn nhạo. Nhưng Mộc Nữu lại không biết người cậu vừa mới gặp đã nổi lên tâm tư tìm tàng quy tắc ngầm với mình chỉ sau vài phút nói chuyện, cậu đang phân vân có nên hỏi đối phương bản thân vốn không gặp nguy hiểm, có thể khiếu nại trò chơi xem xét lại được không.

Nhưng sau đó Mộc Nữu lại cảm thấy không nên, cậu với đối phương không thân quen, lỡ như người ta nghĩ cậu nói dối thì sao. Dù sao có ai say rượu lại tự thừa nhận mình say với cảnh sát giao thông đâu. Lỡ như đối phương không tin mà vì vậy có ấn tượng xấu với cậu, không tiếp tục tiếp xúc hướng dẫn với cậu nữa thì sao.

Ngón tay Mộc Nữu xiết chặt vào nhau, đầu ngón tay như được phủ thêm một lớp phấn hồng nhẹ, vừa xinh vừa đáng yêu.

“ Làm, làm thế nào để vượt qua được trò chơi?”

“ Có phải là chỉ cần nghe theo trò chơi gợi ý, chỉ cần ở đây trong bảy ngày mà không bị phát hiện liền sẽ thông quan không?”

Việc này tất nhiên là không thể, tồn tại trong bảy ngày rồi rời đi, đây chính là biện pháp đơn giản nhất nhưng cũng là cách thức vượt phó bản may rủi nhất.

Càng về thời gian phía sau, các quy tắc áp chế boss sẽ biến mất dần, sức mạnh của boss sẽ tăng lên và có khả năng sẽ mở ra chế độ tàn sát tập thể. Nếu may mắn cầm cự được tới lúc được truyền tống ra ngoài thì sẽ sống, nếu không thì chắc chắn phải chết. Chỉ có đi theo chủ tuyến rồi tìm ra quy tắc, hoàn thành nhiệm vụ mới là cách sáng suốt nhất để vượt qua trò chơi.

Lục Phong đang muốn giải thích với Mộc Nữu nhưng khi nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn, cánh tay mềm mại trắng nõn nà không chút sức lực của cậu, lời nói đến miệng lại nghẹn về trong. Hắn đối diện với đôi mắt trong suốt của cậu, nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đúng là như vậy.

Lục Phong cảm thấy Mộc Nữu không có khả năng chống trả khi gặp nguy hiểm, nếu như để cậu tham gia vào quá trình tìm kiếm manh mối quá nguy hiểm. Chi bằng để cậu cứ ở yên một chỗ đợi hắn tìm được biện pháp thông quan rồi nói với cậu, như vậy... sẽ tốt hơn.

Mộc Nữu thấy Lục Phong gật đầu thì trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, ít nhất vẫn có một biện pháp thông quan mà cậu có thể cố gắng thực hiện được.

Lục Phong sợ Mộc Nữu vì vậy mà mất cảnh giác, nhịn không được dặn dò thêm một chút:

“ Trong phó bản có một số quy tắc, chỉ cần xúc phạm liền sẽ chết. Cậu nhất định phải cẩn thận, tôi là người cũ, có kinh nghiệm. Không bằng cậu nghe theo tôi, có chuyện gì thì trước tiên nói cho tôi, tôi giúp cậu suy xét.”

Mộc Nữu gật đầu tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ nghe theo. Lục Phong không muốn rời đi cho lắm, liền tìm chuyện nói thêm:

“ Nhân thiết của cậu là gì? Của tôi là một ông chủ công ty động cơ điện, tính cách khôn khéo nên có nhiều không gian hoạt động, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì ra hiệu, tôi sẽ giúp cậu giải vây.”

Mộc Nữu nghe hắn hỏi vậy thì hơi khựng người lại, nhớ đến nhân thiết kì cục kia của mình, lòng cậu vừa thẹn vừa xấu hổ chỉ có thể nói lấp lửng một chút:

“ Tôi... nhân thiết của tôi là Tô Noãn, là một diễn viên tuyến 18 vừa nổi lên thành lưu lượng đồng thời cũng là tình tình nhân của Bạch lão gia.”

Nói đến đây Mộc Nữu hơi mím mím môi, cuối cùng ngập ngừng nói:

“ Tính tình của tôi... không được tốt cho lắm.”

Lục Phong chấn động, trong lòng trầm xuống đáy vực, nhân thiết này của thiếu niên chính là loại pháo hôi mở màn, rất dễ bị quỷ nhắm đến đầu tiên. Hắn nghiêm túc nhìn Mộc Nữu, nhấn mạnh nói:

“ Thân phận của cậu bây giờ không tốt lắm, tôi không biết Bạch Liễu có phải là quỷ không nhưng khả năng lớn sẽ là như thế, nếu vậy cậu rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. ”

Nói rồi hắn lấy điện thoại ra, hướng về phía Mộc Nữu nói:

“ Kết bạn với tôi, chúng ta thường xuyên trao đổi. Bây giờ mới bắt đầu phó bản, tạm thời đang trong thời gian an toàn của tân nhân. Tôi sẽ cố gắng tìm ra quy tắc nhanh nhất, nếu có phát hiện điều gì khác lạ, cậu nhắn tin trao đổi với tôi.”

Lục Phong hơi dừng lại một chút rồi hơi mất tự nhiên nói tiếp:

“ Đương nhiên, nếu cậu sợ hãi cũng có thể tìm tôi nói chuyện, như vậy sẽ đỡ hơn một chút.”

Mộc Nữu rất nghe lời, cậu biết đối phương muốn giúp mình liền ngây lập tức làm theo. Đến lúc này Lục Phong mới không thể không dằn cơn không nỡ, chào tạm biệt Mộc Nữu rồi rời đi.

Lục Phong đi chưa bao lâu thì Mộc Nữu lại nghe thấy tiếng gõ cửa một lần nữa, cậu biết lần này có lẽ là bác sĩ đến giúp mình sơ cứu liền lật đật chạy ra. Cửa vừa mở ra, nhúm tóc ngố đáng yêu của cậu theo đó cũng thò qua khe cửa, tiếp đến là đôi mắt to tròn đen láy luôn chớp chớp linh động.

Mộc Nữu trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn với biểu cảm nhăn nhó mất kiên nhẫn trước cửa, có chút ngập ngừng không xác định nói:

“ Bạch, Bạch Mộ Phong, anh... có việc gì sao ?”

Đối với nam nhân luôn luôn tỏ thái độ không tốt này với mình, Mộc Nữu không chán ghét hắn nhưng lại có chút sợ hãi. Dù sao mười một người như cậu cũng chẳng bằng một cánh tay của hắn.

Tâm trạng Bạch Mộ Phong không tốt cho lắm, vốn hắn định trở về phòng mình nhưng đi nữa đường lại nghĩ đến thân hình Tô Noãn chẳng có chút lượng thịt nào, chân cậu còn đang bị thương, lỡ như bất cẩn vấp té một lần nữa thì nhẹ là gãy xương. Dù sao cậu cũng là tình nhân của lão già kia, chín bỏ mười cũng xem như mẹ nhỏ của hắn, không đến mức phải để cậu ta một mình trong lúc nửa tàn nửa phế như vậy.

Bạch Mộ Phong càng nghĩ càng thấy có lý, nhưng khi nghĩ đến người này đã từng dang díu với lão cha mình, trong lòng nhịn không được khó chịu, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, càng ngày càng kém.

“ Sao không mời tôi vào phòng, định nhốt tôi ngoài này? Trước đó tôi còn đưa cậu về, cậu như vậy thì không tốt lắm đâu.”

Thái độ rất kém!

Trong lòng Mộc Nữu rất khó hiểu, rõ ràng lúc nãy cậu mời Bạch Mộ Phong vào nhưng hắn từ chối, sao bây giờ đột nhiên trở lại rồi biến thành cậu không cho hắn vào?

Thái độ thay đổi chẳng khác gì chong chóng này khiến Mộc Nữu không quá muốn để hắn vào phòng chút nào. Cách âm tốt như vậy, dù có kêu cứu thì cũng chẳng ai nghe thấy được.

Có vẻ nhận ra sự chần chừ của Mộc Nữu, vẻ mặt của Bạch Mộ Phong càng lúc càng đen lại. Hắn bật cười cợt nhả nhưng quanh thân lại toả ra khí lạnh căm căm. Ngón tay đang giữ cửa của Mộc Nữu hơi run rẩy, cuối cùng cậu hơi nghiêng người tránh ra để hắn đi vào.

Mộc Nữu mới tắm xong, sau khi ở trong phòng một lúc lại không mở cửa sổ ra, mùi hương sữa tắm ngọt ngào trên cơ thể cậu bay ra, hoà vào không khí trong phòng. Bạch Mộ Phong bước vào liền ngửi được một mùi thơm ngọt rất nhẹ, lại rất dễ chịu, nhưng mùi hương quá nhạt, hắn không xác định rõ là mùi hương gì. Chỉ là tâm trạng khó chịu trong lòng đã dịu đi không ít, âm thanh nói chuyện với Mộc Nữu cũng hòa hoãn lại:

“ Cậu ngồi xuống, tôi giúp cậu xử lý vết thương.”

“ Không phải anh nói sẽ gọi người đến giúp tôi sao? ”

Tay Bạch Mộ Phong đang soạn băng y tế trong hộp cấp cứu thoáng khựng lại sau đó hắn bình tĩnh nói:

“ Đã trễ như vậy rồi cậu còn muốn làm phiền bác sĩ sao, người ta làm việc cả ngày cũng cần nghĩ ngơi. Vừa lúc tôi đang rảnh rỗi nên mới đến đây giúp cậu băng bó. ”

Mộc Nữu chớp chớp mắt, không tỏ rõ thái độ, chỉ ồ một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống giường đợi Bạch Mộ Phong xem giúp đầu gối của mình.

Bạch Mộ Phong soạn xong đồ, hai tay cầm chai chai lọ lọ, còn có bông y tế trắng tuyết. Vừa xoay người lại liền thấy một bé ngoan ngồi ngay ngắn trên giường, hai chân chụm vào nhau, lưng thẳng tắp đang chắm chú dùng đôi mắt tròn xoe như hạch đào nhìn hắn.

Dưới sự phụ trợ của chăn bông mềm mại, Mộc Nữu tựa như một con mèo Anh lông trắng, vừa đáng yêu vừa mềm mại làm tâm tình của Bạch Mộ Phong trở nên rất tốt, khó có được mà nhấp môi cười nhẹ.