Nhưng mà…
Có lẽ cô ta có thể thông qua Giải Vân Quyện để gặp Giải Thời Miễn.
Chu Tiêu Yến cầm một cái bát, xé một miếng bánh bao nhỏ, sau đó bước tới bàn ăn gắp thêm chút rau cải chíp bỏ vào. Vốn bà ta còn định múc thêm một bát canh nữa, nhưng đây lại là canh gà.
Vì thế bà ta nghiêng người đi thẳng tới máy lọc nước rót một cốc nước, đặt xuống cùng với chiếc bát ở trước mặt Giải Vân Quyện.
“Ăn đi.”
Giọng điệu vô cùng khó chịu.
Lúc mới đầu khi Chu Tiêu Yến nhìn thấy thức ăn và đồ dùng của Giải Vân Quyện còn không nhịn được mà ghen ghét, vì sao Giải Vân Quyện có thể ăn ngon mặc đẹp như vậy mà con trai bà ta lại không có phước hưởng thụ.
Nhưng mà chẳng mấy chốc Chu Tiêu Yến đã không còn phiền não nữa, bởi vì nhà họ Cố không thích đứa con trai út này. Cũng bởi vậy mà bà ta mới dám mang đồ nhà họ Cố đưa tới biệt thự về cho con trai mình, thậm chí là bán đi.
Dù sao cuối cùng đồ vật đều bị bà ta mang đi, cho nên Chu Tiêu Yến sớm coi tất cả mọi thứ đều là của mình, mỗi lần phải cho Giải Vân Quyện một chút xíu gì bà ta cũng đau lòng muốn chết.
Chu Tiêu Yến đặt đồ xuống bàn xong thì lập tức quay đi, đỡ cho nhìn thấy lại khó chịu.
Cải chíp xào có hương vị khá ngon nhưng lại rất ít, Giải Vân Quyện ăn được mấy miếng đã hết sạch cả rau lẫn bánh bao.
Cậu cầm cốc nước có hơi buồn.
Đồ ăn quá ít, chỉ uống nước lấp đầy bụng thế này chiều nay cậu sẽ rất nhanh đói, hơn nữa cũng sẽ chóng mặt khó chịu.
Giải Vân Quyện xoa bụng nói: “Dì Chu, cháu chưa ăn no.”
Giải Vân Quyện vừa ăn được một ít sắc mặt đã tốt hơn, đôi môi mềm mại cũng ửng đỏ lên. Chẳng qua lúc cậu nói chuyện, giọng nói vẫn thều thào như cũ, đó là biểu hiện rõ nhất cho việc cậu không có chút sức lực nào.
Chu Tiêu Yến nhìn đứa nhỏ mọc ra tai mèo và cái đuôi, bà ta nghe thấy cậu nói còn muốn ăn tiếp thì gương mặt lập tức xị xuống.
Cậu lại muốn chiếm hời của bà ta! Tất cả những thứ này đều là đồ của bà ta!
Chu Tiêu Yến tức giận trong lòng nhưng lại không thể không đứng dậy, bà ta lầu bầu khó chịu: “Ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, mày cũng ăn lắm thật đấy!”
Bà ta nói xong thì xuống bếp cầm bánh bao.
Giải Vân Quyện: “Bánh bao nguội rồi, cháu không ăn được ạ.”
Thân thể Giải Vân Quyện ốm yếu, dạ dày cũng không tốt, nếu ăn đồ lạnh vào cậu sẽ bị đau bụng.
Vừa rồi bánh bao còn ấm áp, nhưng để ngoài một lúc như vậy rồi có lẽ đã nguội hết.
Chu Tiêu Yến sợ Giải Vân Quyện náo loạn sẽ làm lộ chuyện của hai người bọn họ. Bà ta véo thử một miếng bánh bao, quả thực đã nguội rồi.
Giữa cơm phối với đồ ăn hoặc là canh cá, Chu Tiêu Yến chọn lựa đồ ăn.
Sao bà ta có thể để cho Giải Vân Quyện ăn canh cá kia được?
Chu Tiêu Yến khó chịu xới cơm rồi múc thêm một thìa đồ ăn bỏ vào.
Rau cải chíp đã hết, món ăn còn lại trên bàn chỉ có thăn bò xào ớt chuông xanh.
Chu Tiêu Yến nhìn thấy đồ ăn ngon như vậy để ở trước mặt Giải Vân Quyện thì vừa đau lòng lại vừa tức giận, bà ta đặt cái bát “cạch” một tiếng thật lớn xuống bàn.
Thăn bò và ớt chuông phủ trên mặt cơm trắng, nước xốt tưới đẫm phần cơm bên dưới.
Giải Vân Quyện cầm thìa xúc từng miếng một, đôi mắt sáng lên.
Ăn ngon quá!