Ân Tranh nghẹn lại, ánh mắt rơi vào trên thân thể tiểu nữ nhi, không tự chủ mang theo vài phần ý cười.
Ân Mịch Đường mờ mịt nghiêng đầu liếc liếc sắc mặt của tổ mẫu, lại xem sắc mặt của phụ thân, hình như đã hiểu ra cái gì. Nàng duỗi tay kéo ống tay áo của Đại thái thái, nũng nịu nói: “Tổ mẫu, hôm qua cha nói người sợ lạnh, năm nay phải đốt lò lửa sớm một chút. Ô … Vương ma ma, ngài nói xem có phải không nha?”
Nàng nghiêng đầu nháy mắt với Vương ma ma. Cái dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng đó còn tưởng là không có người nhìn ra nữa chứ.
Vương ma ma cố nhịn cười, nói: “Vâng vâng vâng, lòng hiếu thuận của Tứ cô nương chúng ta là học theo đại gia, Thái thái có phúc khí, nhi tử tôn nữ đều hiếu kính ngài!”
Đại thái thái “phụt” cười ra tiếng, dùng ngón tay chọc chọc trán Ân Mịch Đường, “Tiểu nha đầu con đó, mới bé tí thế này đã học được biết giúp đỡ phụ thân rồi!”
Ân Mịch Đường bị vạch trần cũng không xấu hổ hay cáu gì, ngược lại duỗi đôi cánh tay vừa nhỏ vừa ngắn nhào vào trong lòng Đại thái thái, nũng nịu nói: “Đường Đường thích tổ mẫu!”
Thân thể nhỏ mềm nhào vào trong lòng, Đại thái thái vội vàng ôm chặt vật nhỏ, cười nói: “Sao đột nhiên nhảy ra một câu này thế.”
Vừa nghĩ một cái, Đại thái thái liền hiểu rõ. Nàng vừa nói Ân Mịch Đường giúp phụ thân, tiểu cô nương lập tức bày tỏ rõ, đây là đang làm rõ ai cũng không bất công, cả hai bên đều thích hả?
“Con đứa nhỏ này!” Đại thái thái vui vẻ ôm tiểu cô nương chặt hơn.
Từ khi tiểu cô nương vào phòng, không khí trong phòng liền thay đổi. Một khắc trước còn đang tranh chấp, đảo mắt cái liền vui vẻ hài hòa. Đại thái thái ôm Ân Mịch Đường nói mấy câu, lại để Vương ma ma đi tra xem Ân Mịch Đường làm sao lại tự mình đến đây, không chỉ là không có nha hoàn đi theo, mà trong viện tử cũng không có hạ nhân thông báo. Kẻ thất trách thì phải phạt nặng tay.
“Mẫu thân, không còn sớm nữa, nên đưa Đường Đường vào cung thôi.”
Sắc mặt Đại thái thái tức khắc trầm xuống, bất mãn nói: “Đường Đường chúng ta mới mấy tuổi mà mới sáng sớm đã kêu vào cung rồi. Năm nay lạnh như thế, muộn chút nữa nói không chừng sẽ mưa. Theo ta thấy, hôm nay không cần đi đâu.”
“Không được, không được!” Ân Mịch Đường bướng bỉnh lắc đầu, cái má trắng trắng mềm mềm phồng lên.
“Vậy Đường Đường nói xem sao lại không được.” cho dù là bất mãn thế nào đi nữa, thì đối với tôn nữ, ngữ khí của đại thái thái vẫn mềm đi rất nhiều.
“Con đã hứa với công chúa rồi! Ừm … không thể thất tín!” rõ ràng là lời nói ngây thơ nũng nịu, lại mang theo một loại cảm giác đặc biệt nghiêm túc chân thật.
Ân Tranh cười nhìn nữ nhi một cái, nói: “Đường Đường nói không sai, chuyện đã hứa thì không thể thất tín, hơn nữa đối phương còn là công chúa.”
Đại thái thái trầm ngâm một lát mới nói: “Chính là vì đối phương là công chúa nên ta mới không yên tâm. Đường Đường tuy kết bạn với công chúa, nhưng Đường Đường dù sao cũng mới chỉ là đứa nhỏ bốn tuổi, nếu không cẩn thận mạo phạm đến công chúa thì phải làm sao? Công chúa hoàng gia khó tránh khỏi trong tính cách mang theo cao quý kiêu ngạo trời sinh, không dễ kết giao quá sâu.”
“Tiểu đậu đỏ không phải người như thế!” hai đầu mày Ân Mịch Đường nhíu lại với nhau, má mềm phồng lên càng tròn hơn. Bạn tốt nhất của nàng bị tổ mẫu hoài nghi, nàng không vui lắm.
“Mịch Đường, không được nói chuyện như thế với tổ mẫu.” Ân Tranh ở bên cạnh trầm giọng nói.
Ân Mịch Đường cúi đầu, hai vai cũng rũ xuống giống như tiểu đáng thương phạm sai lầm.
“Con nạt nó làm cái gì!” lông mày đại thái thái dựng thẳng lên, “Trước khi dạy nàng thì nên xem xem bản thân mình đi đã! Nó nói chuyện còn dễ nghe hơn con nhiều lắm!”
Đại thái thái nhu nhu đầu Ân Mịch Đường, từ ái nói: “Đường Đường muốn đi thì đi thôi, mặc thêm chiếc áo nữa.”
“Tổ mẫu là tốt nhất!” mắt Ân Mịch Đường sáng lên, ôm cổ Đại thái thái, đem khuôn mặt nhỏ nộn nộn của mình dán lên mặt đại thái thái cọ a cọ.
Ân Tranh vô lực cười đi qua, đem tiểu cô nương ôm lên, nói: “Mẫu thân, con mang Đường Đường đi xuống nhé.”
Đại thái thái gật đầu, ánh mắt còn lưu lại trên người Ân Mịch Đường.
Trước khi ra khỏi cửa, Ân Mịch Đường từ trong lòng phụ thân xoay cái thân nhỏ, đặc biệt chân thành nói: “Tổ mẫu, Đường Đường không lạnh, sẽ không sinh bệnh nữa đâu!”
Đại thái thái lại gật đầu, ánh mắt từ ái híp thành một đường.
Ân Mịch Đường ngược lại không phải tự mình đến đây, mà là do bà vυ' Triệu ma ma ôm đến, chỉ là lúc sắp đến nàng để Triệu ma ma trở về phân phó sự vụ. Triệu ma ma thấy cũng sắp đến rồi nên mới yên tâm trở về, để Ân Mịch Đường tự mình vào chủ phòng. Đợi lúc Ân Tranh ôm Ân Mịch Đường đi ra, Triệu ma ma đã đứng dưới mái hiên đợi. Ân Tranh đem con gái trong lòng đưa cho Triệu ma ma, lại phân phó mấy câu.
Ân Mịch Đường bình thường lúc tiến cung đều là Triệu ma ma đi theo.
Triệu ma ma ôm Ân Mịch Đường đi về, Ân Mịch Đường nhìn hướng cha dưới mái hiên, thấy Ân Tranh nghiêng người nhìn sương mù trên núi xa, giữa hai hàng lông mày cất giấu một tầng sầu muộn. Ân Mịch Đường đem đầu mình nghiêng ngả đặt trên vai bà vυ', nhẹ giọng nói: “Nếu ta là nam hài tử thì tốt rồi…”
“Cô nương mới nói cái gì?” Triệu ma ma không nghe rõ.
Ân Mịch Đường cười rộ lên, “Nếu là vẫn luôn được ma ma ôm thì tốt rồi!”
“Được được được, chỉ cần Đường Đường chúng ta thích, vυ' liền sẽ luôn ôm ngài ….”
Ân Mịch Đường trở về phòng thay một bộ đồ mới, nhanh chóng được bà vυ' ôm lên xe ngựa để tiến cung. Xe ngựa chạy không lâu thì tiến vào một cửa cung, sau đó đổi sang kiệu mềm, yên lặng nâng đến cung Lăng Phượng của công chúa Hồng Nguyên.
Kiệu mềm đi được một nửa thì đột nhiên dừng lại, Ân Mịch Đường đợi rồi lại đợi cũng không thấy đi tiếp. Nàng nhích nhích mông đến một bên kéo tấm rèm của kiệu mềm lên một khe hở, nhỏ giọng gọi: “Triệu ma ma….”
“Cô nương sao vậy?” Triệu ma ma vội cong eo nhích lại gần bên cửa sổ.
“Sao không đi tiếp nữa? Muộn mất rồi đây!”
Triệu ma ma nhẹ nhàng giải thích với nàng: “Bệ hạ vừa mới hạ buổi triều sớm, chúng ta phải tránh đường.”
Ân Mịch Đường duỗi dài cái cổ nhìn về phía trước một cái. Nàng không thấy Hoàng đế đâu, chỉ liếc thấy một góc loan giá được cung nhân vây quanh, còn có hai hàng cung nữ phủ phục trên đất quỳ bái.
Ân Mịch Đường như hiểu như không mà gật đầu, nói: “Sớm thế này mà đã hạ triều rồi sao.”
“Tất nhiên rồi, Bệ hạ mỗi ngày vào giờ Dần một khắc đã dậy chuẩn bị thượng triều rồi.”
(giờ Dần: 3-5h sáng, 1 khắc = 15 phút)
Ân Mịch Đường cúi đầu lấy ngón tay mình đếm đếm, trong đôi ngươi sáng ngời của nàng đong đầy kinh ngạc, “Oa, sớm như vậy nha!”
Triệu ma ma cười nói: “Đúng thế, mỗi ngày lúc Đường Đường ngủ nướng thì Hoàng thượng đã cùng văn võ bá quan đang ở Tuyên Minh điện xử lý chính sự rồi đấy.”
“Mỗi ngày? Nhưng mà không phải Hoàng thượng mới lớn hơn Đường Đường một tuổi sao?” Ân Mịch Đường càng kinh ngạc hơn nữa.
“Bởi vì ngài ấy là Hoàng thượng đó.”
“Thì cũng là tiểu hài tử mà!”
Triệu ma ma không biết nên giải thích với Ân Mịch Đường như thế nào. Bà nhìn phía trước một cái, rồi nói: “Cô nương ngồi cho tốt nha, chuẩn bị nâng kiệu lên rồi.”
Ân Mịch Đường đang nhíu mày suy nghĩ chuyện đây này, nghe Triệu ma ma nói thế thì chậm rì rì đem rèm thả xuống. Triệu ma ma vừa mới đứng thẳng thân mình liền nghe thấy Ân Mịch Đường lại kêu bà một tiếng thật lớn, bà ngạc nhiên quay đầu qua nhìn. Vén chiếc rèm cửa lên liền lộ ra nửa khuôn mặt của Ân Mịch Đường, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nộn nộn lại là một vẻ mặt nhức nhối mà quyết đoán.
“Ma ma, sau này Đường Đường sẽ không ngủ nướng nữa!”
Triệu ma ma ngơ ngác một lúc, sau đó là dở khóc dở cười.