Lục Hi Nương ngẩn ngơ, nghĩ thẩm hẳn trong lòng Vương Sùng đang chất chứa nhiều tâm sự. Hai hôm liền hắn đều đến thăm sân viện cũ của nàng, coi bộ cũng rất có lòng tưởng nhớ.
Nàng về Lâm Huy Viện dùng bữa tối với chút rượu. Rượu Lục Hi Nương ủ rất ngon, hồi đó mỗi đêm trước khi đi ngủ nàng thường uống hai ly cho ấm bụng. Dưới gốc mỗi cây hoa quế, hoa hạnh ở viện của nàng đều có chôn những vò rượu được nàng ủ lâu năm.
Lúc Xuân Mai, Xuân Đào vào hầu rửa mặt chải đầu thì Lục Hi Nương dặn dò: “Ta có chuyện muốn nói, không cần biết trước kia ở Lục gia như thế nào, giờ chúng ta đã ở phủ Quốc Công thì các ngươi không được ăn nói bừa bãi để tránh bị người ta nắm thóp. Lời này là tổ mẫu dặn dò, các ngươi hiểu không?”
Hai nha đầu khom lưng vâng dạ, chẳng trách nương tử nhà mình sau khi gả đến đây thì như biến thành con người khác. Có lẽ do Lão phu nhân lo lắng tính tình lúc trước của nương tử sẽ chọc giận Quốc Công gia nên đã cố ý dặn dò.
Chuyện nhà của chủ nhân không đến lượt nô tỳ như các nàng xen miệng vào, chỉ nên hầu hạ nương tử thật tốt để tránh làm sai rồi bị chủ gia trách phạt.
Vương Sùng mãi vẫn chưa về Lâm Huy Viện, dù bên ngoài có ma ma đợi cửa nhưng Lục Hi Nương vẫn lo lắng. Có điều việc tối kị nhất của phụ nhân chính là hỏi han hành tung của phu quân nhà mình. Lục Hi Nương đi qua đi lại trong lòng hồi lâu vẫn không nghe được động tĩnh, sau khi suy nghĩ nửa ngày thì nàng quyết định cởϊ qυầи áo lên giường nằm ngủ.
Hình như tửu lượng của Lục Nguyệt Hương không tốt thì phải. Lục Hi Nương đoán vậy thôi chứ cũng không rõ lắm vì ngày xưa nàng chưa từng có dịp rủ rê chất nữ uống rượu chuyện trò.
Sau khi chui vào chăn gấm nằm xuống giường chưa được bao lâu thì nàng đã cảm thấy cả người nóng bức, còn tự nhủ thầm không lẽ mình uống chưa đủ đô. Quăng tấm chăn qua một bên còn chưa đủ, lát sau nàng còn mơ mơ màng màng cởi bỏ trung y.
Đến khuya Vương Sùng mới về, hắn rửa mặt xong thì đi thẳng vào phòng ngủ.
Hai bên góc phòng được tô điểm bằng chân đèn men sứ tinh xảo, phụ nhân sau tấm màn đang nằm ngay ngắn nhưng xiêm y xộc xệch, yếm che ngực đã bị tốc lên làm một bên bầu vυ' màu yên chi lồ lộ ra ngoài.
Lại nhìn bên dưới, váy ngủ thêu tịnh đế liên hoa cũng bị xốc lên, nàng dạng hai chân làm vùng âʍ đa͙σ bị phô phang không hề che đậy. Trên gò mu bóng loãng trắng nõn chỉ mọc một nhúm lông, mép thịt ngồn ngộn giữa âʍ đa͙σ may mắn che chắn kín bưng lỗ nhỏ.
Vương Sùng nhìn nàng mà miệng khô lưỡi đắng, thầm than thôi rồi chỉ e mấy lần chép kinh Phật lúc nãy chắc tan thành mây khói. Mỗi trang tâm kinh có hai trăm sáu mươi hai chữ, Vương Sùng phải cắm rễ trong viện của Hi Nương tới ba canh giờ mới chép hết.
Lúc trên xe ngựa, vốn dĩ hắn rất tức giận khi bị nữ nhân này mắng là hoang đường, nhưng chẳng hiểu sao dáng vẻ khi đó của Lục Nguyệt Hương lại làm hắn nhớ về Lục Hi Nương.
Trước khi đến ở với Lục Hi Nương thì chưa có ai thành tâm dạy dỗ Vương Sùng, mà hắn cũng cho rằng chỉ cần mình được phát miếng cơm sống qua ngày đã đủ tốt lành. Chỉ có Lục Hi Nương dạy dỗ hắn, mà nàng rất tốt tính, khi nổi giận lắm thì chỉ mắng “Hoang đường” rồi bắt Vương Sùng quỳ gối mà thôi.
Giờ không còn nàng ở đây dạy bảo, nên Vương Sùng tự giác vào tiểu viện xưa kia chép kinh phật hết nửa ngày, sau đó ngồi đốt cho nàng một ít kinh thư cùng giấy tiền vàng bạc.
Lục Hi Nương bị người ta trêu ghẹo nên giật mình tỉnh giấc, khi ấy bàn tay thô ráp đầy vết chai của nam nhân đã xoa nắn vυ' nàng, còn ngắt nhéo bầu sữa tròn đã tràn ra ngoài áo ngủ. Vì bị lực kéo của nam nhân tác động vào nên vυ' Hi Nương bị thay hình đổi dạng.
Dù chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nhưng Hi Nương cũng ngửi thấy trên người hắn Vương Sùng mùi hôi kỳ kỳ của giấy, mà vì hắn còn đang vục mặt vào ngực nàng bú √υ' nên mùi thum thủm khen khét ấy càng thêm nồng nàn.
Nàng chun mũi hít hít, sau đó cau mày híp mắt: “Sao chưa đi tắm nữa?”
Vừa dứt câu thì trước ngực đột nhiên nhẹ bẫng. Lục Hi Nương đã thôi tỉnh ngủ vì đau mà lúc này là tỉnh ngủ vì sợ. Nàng mở mắt, lúng ta lúng túng nhìn Vương Sùng: “Cô mẫu từng kể thϊếp nghe rằng Quốc Công Gia người khá lười tắm rửa. Vừa nãy thϊếp mơ màng nên nói năng hồ đồ thôi.”
Bấy giờ sắc mặt Vương Sùng mới dễ nhìn hơn chút, hồi nhỏ sau khi bị té xuống nước thì có một thời gian dài sau đó Vương Sùng không chịu tắm gội. Về sau được Lục Hi Nương uốn nắn mới đỡ hơn, nhưng cũng vẫn còn đâu đó tâm lý sợ hãi. Chuyện này kể ra chắc chẳng ai tin.