Lục Hi Nương sửng sốt hồi lâu mới hiểu ý nam tử, nàng từ chối: “Không… Không cần đâu, tự thϊếp có thể…”
Nhưng Vương Sùng đã lập tức chộp lấy bình thuốc rồi bảo nàng lên giường.
Ban ngày ban mặt không nên tuyên da^ʍ. Lục Hi Nương không biết mình có nên lên lớp Vương Sùng không nữa. Đêm qua hắn say rượu thì không tính, nhưng bây giờ đang minh mẫn tỉnh táo mà nàng đã từng dạy Vương Sùng rằng làm người nên tuân thủ cương thường, không được làm trái luân lý.
Nhưng nghĩ một hồi nàng cũng tự an ủi mình, mới mười chín tuổi Vương Sùng đã xa gia đình làm quan ở tít huyện thành, đến tận ngày Lục Hi Nương qua đời cũng chưa từng gặp lại. Nhẩm tính tháng ngày thì năm nay Sùng ca nhi cũng đã hai mươi lăm, vì phòng không gối chiếc lâu năm nên lúc được cưới vợ hắn hấp tấp cũng phải.
Vương Sùng nhìn thật sâu vào mắt nàng, sau đó nói: “Nàng là thê tử của ta, phu thê nhất thể, không cần câu nệ tiểu tiết. Ta không ngờ sau ngày thành thân mới lại đổi tính đấy.”
Có lẽ Lục Nguyệt Hương này rất được người nhà nuông chiều nên không được dạy dỗ cẩn thận, nếu so với cô mẫu nàng ta thì cứ như chẳng phải người cùng một nhà mẹ đẻ.
Vương Sùng từng làm chủ một huyện thành. sau khi hồi kinh lại đến Hình Bộ báo cáo công tác nên sớm đã tôi luyện được bản lĩnh nhìn mặt đoán người.
Hắn biết nàng không xứng với mình, nhưng cưới Lục Nguyệt Hương về cũng chỉ vì nàng đến từ Lục thị nhà mẹ đẻ của Lục Hi Nương mà thôi. Đợi thê tử sinh hạ con nối dõi rồi thì hắn sẽ tự tay nuôi dưỡng con thơ, chẳng sợ đứa bé bị Lục Nguyệt Hương chiều hư.
Lục Hi Nương không biết Vương Sùng có ý đồ gì, mới giây trước nàng còn than thở sợ mình mang thai thì giây sau hắn đã yêu cầu nàng lên giường ngay, khiến nàng sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Sợ Vương Sùng sinh nghi nên Hi Nương không dám phản kháng, vội vàng bò lên giường rồi nằm im nhìn góc màn đăm đăm.
Thật sự Lục Hi Nương không biết Lục Nguyệt Hương và Vương Sùng thường ngày đối xử với nhau như thế nào, chỉ biết cơ hội để chất nữ của mình gặp mặt Sùng ca nhi không nhiều lắm.
Mà hồi đó nàng cũng chưa từng chú ý để hiểu rõ tính tình của đứa bé Nguyệt Hương, không biết Vương Sùng có thật sự hiểu hôn thê của mình không.
Nàng nhắm nghiền mắt, dạng háng một cách máy móc theo yêu cầu của Vương Sùng. Tay nàng bấu chặt vào tấm chăn trên giường, dáng vẻ rụt rè sợ hãi lại vô tình để lộ ra chút tà khí yêu mị khó có thể miêu tả thành lời. Vương Sùng thấy nàng như vậy thì không hiểu sao trong lòng có chút cảm xúc ghét bỏ.
“Mở mắt ra.” Nam nhân trầm giọng.
Lục Hi Nương không hiểu, nàng mở mắt nhìn thì chỉ thấy trong mắt Vương Sùng không có chút ý cười.
Hắn mở bình sứ, quệt thứ thuốc màu xanh lơ lên ngón tay thon dài rồi cúi người lần mò từ mắt cá nhân, sau khi tìm được vị trí cửa âʍ đa͙σ thì hắn thọc thẳng ngón tay vào.
Nàng đờ người quên cả phản ứng, vì đau đớn nên mới thoa thuốc nhưng lần này không những chỗ đó không dễ chịu mà Vương Sùng còn khiến nàng đau ứa nước mắt.
Đúng là nam nhân, động tay động chân với nữ nhân mà chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Cũng may là mình, chứ nếu nàng dâu khác bị hắn đối xử như vậy thì con gái nhà người ta khóc toáng lên mắt. Đến lúc nhà mẹ đẻ tân nương phải ra mặt làm chủ thì phu thê sẽ dần xa cách.
Ngón tay hắn còn đang cắm vào âʍ đa͙σ nàng, nơi đó đã bị nam nhân đâm chọc cả đêm qua. Cảm nhận được có vật lạ xâm lược, vách thịt trùng điệp lập tức siết chặt không để ngón tay hắn vào sâu thêm tấc thước nào.
“Để thϊếp tự làm.” Nàng túm tay nam nhân, rưng rưng nhìn hắn.
Vương Sùng mím môi hồi lâu, cuối cùng hắn cũng rút tay về, ra ngồi mép giường lấy khăn sạch lau tay.
Vừa bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ còn bị nhìn chằm chằm, Lục Hi Nương ngoan ngoãn bôi thuốc mỡ vào hoa huyệt, nhưng nàng không dám đút sâu mà chỉ thoa thuốc quanh mép ngoài thật lâu.
Nàng đang định mặc qυầи ɭóŧ vào thì Vương Sùng nhìn đôi chân trắng nõn của nàng bằng ánh mắt tối sầm, nói: “Đừng mặc.”
Tuy trước giờ Lục Hi Nương rất yêu thương hắn, nhưng nghe những lời này xong nàng cũng không nhịn được mà cau mày. Nếu không phải e ngại thân phận thì nàng đã phạt tiểu tử này quỳ gối chép kinh Phật một trăm lần rồi.
Nàng không nói gì, bị hắn ôm lấy ép nằm xuống giường. Nhưng Vương Sùng cũng không làm gì khác, hắn chỉ nằm yên cạnh thôi. Không biết qua bao lâu, nam nhân đang an tĩnh bên cạnh đột nhiên thở dài.
Vốn Lục Hi Nương còn oán thầm vì hành động mới nãy của hắn, nhưng nghe được tiếng thở dài ngẩn ngơ thì nàng không khỏi chua xót.
Cũng không biết Sùng ca nhi đang khó xử chuyện chi. Tuy hắn được làm Quốc Công Gia hiển quý đấy, nhưng ngày tháng trôi qua chỉ sợ khó có được thảnh thơi.
Nàng nghiêng người nhìn Vương Sùng với ánh mắt quan tâm thì đúng lúc chạm phải cái nhìn đầy suy tư của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên Vương Sùng duỗi tay ôm nàng vào lòng, bàn tay nam nhân men vào trung y, xoa bóp nhũ hoa cách một tầng áo yếm che ngực.