Thái độ của Tần thị với Vương Sùng rất phức tạp. Thứ nhất, nửa đời sau bà chỉ có thể sống bám vào Vương Sùng. Thứ hai, bà không phải người đã đẻ ra hắn.
Nếu lúc đó Vương Sùng chịu cưới chất nữ nhà mẹ đẻ của bà thì tốt biết mấy, nhưng hắn lại muốn cưới nữ nhân họ Lục này đây. Nghe nói năm nay Lục Nguyệt Hương đã hai mươi tuổi, dù trở ngược về ba năm trước thì tuổi tác Lục thị cũng không còn nhỏ. Chẳng biết lúc con ả ở nhị phòng hấp hối thì nó đã trăn trối chuyện gì mà khiến Vương Sùng ngoan cố tới vậy.
Đúng là một mầm tai hoạ.
Tần thị uể oải, bà nhận lễ bái lạy dâng trà của phu thê Vương Sùng xong thì tặng cho cô dâu mới một trâm ngọc hình liên hoa chạm rỗng. Sau đó bà lấy cớ không khoẻ để mời bọn họ về.
An Quốc Công phủ không có nhiều con nối dòng, Lục Hi Nương biết điều đó. Ở đại phòng ngoài Xu Nương đã lấy chồng ra thì chỉ còn mỗi Vương Sùng và Đại Lang - Thế tử tiền nhiệm.
Thật ra Lão quốc công tiền nhiệm có không ít thϊếp thất, nhưng vì thân phận tỳ thϊếp quá thấp kém nên cô dâu mới không cần đến chỗ bọn họ hành lễ thỉnh an.
Lục Hi Nương ở bên ngoài lâu rồi, lại phải dập đầu hành lễ đến hai lần nên chân nàng mềm nhũn cả ra. Mỗi khi nàng đứng dậy đều phải vịn vào người Vương Sùng mới có thể đứng vững. Cũng may Vương Sùng chỉ liếc nàng chứ chưa hất nàng ra xa.
Thỉnh an Tần thị xong thì hai người trở về Lâm Huy Viện. Vương Sùng ra lệnh cho Thạch ma ma dẫn tất cả nha hoàn, bà tử và những gã sai vặt ở tiền viện tới thỉnh an Quốc Công Phu nhân.
Lục Hi Nương đứng cạnh Vương Sùng, nàng nhìn bên dưới chỉ có lác đác tầm mười người thì không khỏi âm thầm thở dài.
Dù nàng biết tính tình Sùng ca nhi không thích phô trương lãng phí, nhưng đường đường là Quốc Công Gia mà chỉ có mấy mống hạ nhân hầu hạ thì người ta cười cho.
Chỉ tính riêng nội viện của Tần thị thôi mà đã có đến ba mươi bốn mươi nha hoàn bà tử rồi đấy.
Chờ đám hạt nhân lui xuống hết thì Lục Hi Nương bảo Xuân Mai và Xuân Đào đỡ nàng vào phòng, vì Hi Nương cảm thấy giữa hai chân mình đang đau nhói.
Có tỳ nữ bưng trà dâng lên, Lục Hi Nương ngồi ghế nhấp ngụm trà, nhưng thấy trà này không hợp khẩu vị nên nàng chỉ dùng một chút rồi không đυ.ng đến nữa.
Ấn theo quy củ thì Sùng ca nhi sẽ gọi những tỳ thϊếp, thông phòng của hắn đến thỉnh an phu nhân mới cưới là nàng.
Trước đây Lục Hi Nương chưa gặp bọn họ lần nào. Hồi Sùng ca nhi đi huyện thành nhậm chức, nàng đã từng lo lắng bên cạnh hắn không có ai hầu hạ nên định chọn mấy tỳ thϊếp vừa ý ở Kinh Thành, gửi đến đó.
Nhưng sau đó không lâu nàng nhận được thư của Sùng ca nhi, nghe hắn kể hắn đã nạp hai thông phòng nha hoàn nên Lục Hi Nương mới từ bỏ ý định.
Hai người Xuân Mai, Xuân Đào là nha hoàn bồi giá của chất Nguyệt Hương, chưa chắc hai nàng này biết rành sự tình trong phủ Quốc Công bằng mình.
Nhưng không như nàng nghĩ, Vương Sùng đơn độc bước vào.
Trên người Lục Hi Nương đang khó chịu, nàng chỉ muốn gặp bọn họ ngay để sau đó đi nằm nghỉ cho khoẻ, nên nàng suy nghĩ một lát rồi nói với Vương Sùng: “Quốc Công Gia, thϊếp thân mới gả vào phủ, sau này không cần ngày ngày đến thỉnh an nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên, có phải người nên gọi tỳ thϊếp, thông phòng đến thỉnh an thϊếp thân hay không.”
Cũng không biết Sùng ca nhi có đứa con nào chưa. Thân phận của mình hiện giờ quá đau đầu, vốn đang ở tuổi ngậm kẹo đùa cháu nội, giờ lại thành ra thế này.
Vương Sùng trố mắt: “Trong phòng của ta không có nữ nhân khác.”
Lời này khiến Lục Hi Nương há hốc mồm. Chẳng lẽ trước khi về kinh Vương Sùng đã bỏ rơi hai nàng thông phòng kia. Việc này chẳng thỏa đáng chút nào, người ta đã theo hắn lâu rồi thì hắn nên nuôi người ta chứ.
Vương Sùng nhìn vào mắt nàng, nhưng dường như còn bận việc khác nên hắn xoay người rời khỏi phòng.
Lăn lộn cả ngày cuối cùng cũng được thảnh thơi, Lục Hi Nương sai Xuân Mai Xuân Đào hầu hạ nàng thay quần áo, sau đó cho họ lui xuống, mình nàng leo lên giường.
Giường gấm được màn trướng che phủ kín mít, bên ngoài còn được che chắn bởi tấm bình phong. Đám nha hoàn bà tử chưa nghe gọi thì sẽ không dám tự tiện bước vào. Lục Hi Nương thở phào nhẹ nhõm.
Nàng từ từ cởϊ qυầи lót, khi hai chân trắng noãn lộ ra thì nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên bắp đùi còn lưu lại mấy dấu tay xanh tím.
Nàng cẩn thận vạch hai mép âʍ đa͙σ múp míp như bánh màn thầu để nhìn vào trong, nơi ấy đã sưng đỏ đến mức chẳng còn như hình dáng ban đầu. Lục Hi Nương nhíu mày chịu đựng cơn đau, sờ sờ chỗ đó.
Chợt nàng nghe thấy có tiếng bước chân trên bàn đạp trước giường, một bóng người tiến vào từ sau màn trướng.