Cho nên Mã Khả Khả lên QQ hẹn Chung Dật San.
Mà Chung Dật San sợ cha mẹ nhận ra rằng cô bé không đến trường học ngay, cho nên kéo theo vali ra ngoài, gửi ở một siêu thị bên ngoài tiểu khu, chờ Vương Du ở cửa đông, hai người đi một chiếc xe đen ra bờ biển.
Trước đó Vương Du đã ám chỉ với Chung Dật San, cũng bởi vì sắp đến sinh nhật của Chung Dật San rồi, có lẽ Trương Dương và Trần Thu Thật sẽ cho cô bé một bất ngờ.
Cho nên Chung Dật San không hề từ chối, đi theo Vương Du đến bờ biển.
Vương Du dùng một chiếc khăn lụa che mắt Chung Dật San lại, bảo Chung Dật San nắm lấy một dải lụa sặc sỡ màu xanh biển.
Thấy Vương Du chuẩn bị đầy đủ, lại còn thần bí như vậy, Chung Dật San không hề phản kháng, mà ngược lại còn vô cùng nghe lời, theo Vương Du đi về phía rừng cây.
Lúc này, Vương Du đeo găng tay cao su, lấy một con dao dài ra từ trong ba lô, vừa nói chuyện vừa buộc dải lụa màu lam kia vào cổ tay của Chung Dật San.
Vương Du xoay người, đẩy vào lưng của Chung Dật San, dùng đầu gối đè lên lưng của cô bé, kéo tay của Chung Dật San đặt lêи đỉиɦ đầu.
Cho đến lúc này, Chung Dật San vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa định hỏi vì sao thì dao của Vương Du đã bổ xuống.
Một dao cắt qua gò má của Chung Dật San, dải lụa kia cũng bị chém đứt ngay sau đó.
Động tác vô cùng nhanh chóng, Chung Dật San chưa kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn thấy máu bắn tung tóe, vẻ mặt của cô bé trở nên hoảng hốt, không ngừng thét chói tai.
Vương Du bỗng cảm thấy hưng phấn vô cùng, dường như tiếng thét chói tai kia đang chữa lành tâm hồn cô bé.
Bản năng sống sót làm Chung Dật San liều mình quay người cướp dao, liên tục hỏi Vương Du vì sao.
Vương Du rống lên, kể những điều đố kỵ trong suốt mấy năm nay.
Sau đó, cho dù Chung Dật San xin tha như thế nào, Vương Du cũng không hề dừng tay.
Nửa giờ sau, Chung Dật San đã bị chém 132 nhát, sau đó cô bé ngã vào vũng máu, không còn nhúc nhích nữa.
Vương Du vẫn không yên tâm, dùng dao cắt quần áo của Chung Dật San, ném hết vào trong rừng, sau đó cầm dao đâm vào âʍ đa͙σ của Chung Dật San, thấy cô bé không còn bất kỳ phản ứng gì mới bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Cô bé cầm di động và túi tiền của Chung Dật San đi luôn, tạo thành hiện trường vụ án gϊếŧ người cướp của.
Ngửi được mùi máu tươi, chó hoang xung quanh không ngừng tập trung đến hiện trường.
Đi ra khỏi rừng cây, Vương Du thay một bộ quần áo khác, đốt hết toàn bộ bao tay và váy áo ngay trên bãi biển, nhìn nước biển liếʍ hết đống tro tàn đã cháy hết.
Vương Du cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết, mọi việc vô cùng hoàn hảo.
Sau đó cô bé tìm ra chiếc xe đạp đã giấu từ trước để đi về nhà, tổng cộng dùng hết một tiếng rưỡi.
Cha mẹ cũng từng hỏi sao cô bé lại đi lâu đến vậy, cô bé nói có đề toán mà Mã Khả Khả không biết làm, cho nên mới về muộn.
Người nhà cũng không nghĩ nhiều, cũng vì hình tượng ngoan ngoãn hiền lành của Vương Du quá thành công.
Nhưng mà ngay ngày hôm sau cảnh sát đã phát hiện ra thi thể, còn nhanh chóng kết luận đó là Chung Dật San.
Mã Khả Khả biết được thì vô cùng nôn nóng, kéo Trương Dương vọt tới trung tâm giải phẫu pháp y để xác nhận.
Sau đó về trường tìm Vương Du, nhưng lại không thấy cô bé.
Hôm sau ngày được cảnh sát tra hỏi, đêm đó Mã Khả Khả tiếp tục đi tìm Vương Du, chất vấn có phải cô bé tìm người ra tay hay không.
Vương Du sợ hãi bảo cô bé nhỏ giọng đi một chút, nói là hẹn bốn giờ sáng ra rừng cây ở mạn tây ký túc xá để nói chuyện.
Khoảng bốn giờ hai mươi rạng sáng ngày 25, hai người có mặt ở rừng cây.
Mã Khả Khả không hề để phòng Vương Du, dù sao thì cô bé cũng gầy yếu, ngoan ngoãn lành tính như vậy, chỉ nghi ngờ có người ngoài trường đã giúp cô bé ra tay.
Vương Du nhút nhát chỉ vào chân của Mã Khả Khả, nói lấy lòng: “Khả Khả, dây giày của cậu lỏng kìa.”
Sau đó nhét điện thoại di động vào tay của Mã Khả Khả, nhờ cô bé chiếu sáng cho mình, Vương Du ngồi xuống buộc dây giày cho bạn.
Mã Khả Khả vốn còn đang giận dữ lặp đi lặp lại, thấy dáng vẻ này của Vương Du, lại phân vân không biết có nên tiếp tục nghi ngờ cô bé hay không.
Đợi được một lúc, Mã Khả Khả lên tiếng thúc giục: “Xong chưa vậy?”
Vương Du đứng dậy: “Được rồi, xem xem như này có đẹp không?”
Nhân lúc Mã Khả Khả khom lưng nhìn giày, đột nhiên Vương Du dùng dây giày trong tay siết chặt cổ của nạn nhân từ phía sau.
Hai tay dùng sức siết chặt cổ của Mã Khả Khả, Mã Khả Khả ngửa người ra sau, hai chân tách khỏi mặt đất, mất đi điểm tựa.
Không đến hai phút sau, Mã Khả Khả không còn giãy giụa nữa.
Sau đó sợ cô bé chưa chết, Vương Du lại đổi chỗ khác, tiếp tục siết cổ Mã Khả Khả.
Cuối cùng buộc Mã Khả Khả vào một thân cây, tạo thành dáng ngồi hình chữ M, kéo băng đô da trên tóc cô bé ra, che đi biểu cảm chói mắt kia.
Ngay khi chuẩn bị đốt cháy cành khô, tiếng hét của bảo vệ làm cô bé giật mình, Vương Du nhanh chóng chạy đến chỗ tường thấp để núp vào.
Bàn Tử kể xong diễn biến sự việc, hai người im lặng một lúc lâu.
Một thiếu nữ xuân xanh, vì ghen tức mà gϊếŧ hai người liên tiếp, còn có thể bình tĩnh như thế để xử lý thi thể.
Bây giờ ba gia đình bởi vậy mà hủy hoại.
Không biết nên truy cứu chất lượng giáo dục hiện hành hay nên chất vấn phụ huynh của cô bé, hoặc là chủ nghĩa tôn thờ, theo đuổi vật chất nữa.
Nhưng hai sinh mạng non nớt kia đã không thể cứu vãn được nữa.
Bàn Tử dẫm tắt đầu mẩu thuốc lá.
“Tháng trước Vương Du vừa tròn mười sáu tuổi, hai vụ án tàn nhẫn như thế, có lẽ sẽ bị phán tù không thời hạn đấy.”
Chu Hải không nói gì, con người phải chịu trách nhiệm cho hành động của chính bản thân.
Nếu không kịp tìm ra hung thủ là cô bé, Trương Dương và chính bản thân cô bé cũng sẽ chết oan uổng.