"Hung thủ làm như vậy, một phần là để xả hận, còn một lý do quan trọng hơn nữa là người đó đang thử xem Chung Dật San đã chết thật hay chưa. Tiểu Lương, mang dây buộc và vật chứng thu thập được đi kiểm tra đi. Hung thủ chưa kịp dọn dẹp hiện trường, nếu như hung thủ không đeo găng tay thì có thể lấy được DNA của kẻ này qua dây giày. Nhắc chị Tăng nhớ tập hợp và so sánh với DNA lấy được từ mấy người hôm qua."
Tiểu Lương chạy đi, mang hết những thứ thu thập được lên lầu để kiểm nghiệm.
Tiến hành kiểm tra thi thể sơ bộ, mặt của Mã Khả Khả sưng lên, mặt và mắt xuất huyết dưới da, đại tiểu tiện mất khống chế, đây đều là đặc trưng điển hình của chết ngạt.
Chu Hải rạch phần cổ, ngực và bụng của Mã Khả Khả, lần lượt kiểm tra các bộ phận lục phủ ngũ tạng.
"Gãy góc trên của sụn tuyến giáp, rãnh siết cổ xuất huyết dưới da màu nâu sẫm, tổng cộng có bốn rãnh siết cổ khá sâu. Phía trên tâm thất phải và gan, thận đều tụ máu. Tụ máu phổi và giãn phế quản vô cùng rõ ràng, xuất huyết dạng chấm ở thanh mạc và dưới niêm mạc ở các cơ quan nội tạng, máu chảy màu đỏ sẫm. Trong dạ dày chỉ còn một chút chất xơ và nhũ trấp, thời gian tử vong trong vòng sáu tiếng tính từ khi ăn bữa cuối cùng. Kết hợp với nhiệt độ của trực tràng, Tiểu Lương tính thời gian tử vong của nạn nhân đi. Có biết công thức tính thời gian tử vong dựa theo nhiệt độ của thi thể không?"
Tiểu Lương gật đầu, đây là kiến thức cơ bản, với cậu ta thì dễ như ăn cháo.
"Thời gian tử vong = (37 - BT)/T trong đó BT là nhiệt độ cơ thể, T là hằng số mất nhiệt của cơ thể (T=1.5 với nhiệt độ môi trường dưới 0°C, T=1.4 với nhiệt độ môi trường trên 0°C). Tính ra thì Mã Khả Khả chết lúc bốn rưỡi đến năm giờ rạng sáng nay, cách thời điểm hiện tại khoảng bốn tiếng."
Bàn Tử chớp chớp mắt, cậu ta biết Chu Hải đang bảo Tiểu Lương nói cho cậu ta nghe.
"Vậy có nghĩa là ánh đèn mà bảo vệ nhìn thấy thực sự là của hung thủ."
Chu Hải gật đầu, kiểm tra âʍ đa͙σ của người chết.
Quả nhiên là không ngoài dự đoán, lấy một que gòn xét nghiệm lấy mẫu cho vào túi vật chứng, ngước mắt liếc nhìn Bàn Tử.
"Màиɠ ŧяiиɧ bị tổn thương, cần mang mẫu này đi kiểm tra."
Bàn Tử bĩu môi: "Đệch! Việc này chứng minh trước đó cậu đoán không sai. Cha mẹ của Mã Khả Khả hoàn toàn biết con gái họ đang làm gì, nhưng vẫn cổ vũ cô bé yêu đương với Trương Dương!"
Chu Hải gật đầu, tâm trạng khá là nặng nề.
Tư tưởng tiền bạc là trên hết đã khiến thiếu nam thiếu nữ bây giờ tiếp xúc với bầu không khí không lành mạnh của xã hội quá sớm.
Sinh ra trong một gia đình như vậy cũng là điều đáng tiếc cho Mã Khả Khả.
Chu Hải chăm chú khâu lại di hài của người chết, cố gắng bảo toàn sự hoàn chỉnh của tử thi, dù sao cô bé cũng là một người con gái xinh đẹp.
…
11 giờ trưa ngày 25 tháng 6.
Trở lại phòng làm việc, Chu Hải ngẩn ngơ nhìn chằm chằm miếng da thuộc màu trắng trên màn hình vi tính.
Bàn Tử đứng ở phía sau Chu Hải, uống nước, chân giẫm ghế rung rung.
"Tôi nói này Tiểu Hải, cậu nhìn chằm chằm tấm hình này đã nửa tiếng rồi đấy, cậu có nhìn ra được thông tin gì từ nó không? Không biết còn tưởng là cô gái nào tặng quà cho cậu cơ đấy!"
Đột nhiên Chu Hải quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bàn Tử.
Cô gái!
Đúng vậy, sao nãy giờ hắn không nghĩ ra nhỉ?
"Tôi biết hung thủ là ai rồi!"
Bàn Tử còn chưa kịp nuốt ngụm nước mới uống, bị Chu Hải dọa cho phun ra luôn.
"Khụ khụ! Đừng có như vậy chứ, dọa chết được người khác đấy có biết không hả! Nhưng mà hung thủ là ai?"
Chu Hải chỉ vào miếng da màu trắng mà nói: "Vương Du, đây là vật trang trí trên giày của Vương Du."
Không chờ Bàn Tử kinh ngạc, tiểu Lương nhanh chóng chạy ào vào phòng làm việc của tổ 2.