Chu Hải mở tay của Mã Khả Khả ra theo bản năng, một mảnh da thuộc nhỏ màu trắng hình chữ B rơi ra từ trong lòng bàn tay.
Chu Hải nhanh chóng nhặt nó lên cho vào trong túi vật chứng, cắt một mẩu móng tay của Mã Khả Khả, chuẩn bị tiến hành kiểm nghiệm.
Vừa đứng dậy vừa cố nhớ lại, dường như hắn đã từng nhìn thấy mảnh da thuộc nhỏ này rồi.
Nhưng mà đáng tiếc, cố đến đâu cũng không nhớ lại được.
“Bàn Tử, liên hệ bên khác đưa thi thể đến trung tâm đi.”
Đội trưởng Vương đi tới.
“Sao rồi Chu pháp y, có phát hiện gì không?”
“Chết do ngạt khí, có thể nói là bị sát hại, thời gian tử vong trong khoảng hai giờ trước. Căn cứ vào thời gian mà bảo vệ báo án, quầng sáng mà ông ta nhìn thấy có thể là vật chiếu sáng để hung thủ di chuyển. Hung thủ có khả năng là nữ, thể lực không bằng Mã Khả Khả cho nên có đến ba bốn rãnh thắt cổ được hình thành. Trong tình huống bình thường, hung thủ làm vậy là do sợ người bị hại chưa chết hẳn, vậy nên phải lặp lại nhiều lần. Còn lại thì phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi và kết quả xét nghiệm, xem ra phải mở rộng phạm vi điều tra. Đã có hai học sinh liên tiếp bị gϊếŧ rồi, không gì quý giá hơn sinh mạng.”
“Tất nhiên là vậy rồi, tôi không về nữa, ở lại trường học phụ trách tuần tra. Đặc biệt là hai toà ký túc xá ở gần rừng cây là địa điểm điều tra quan trọng, phải điều tra từng máy trong hệ thống camera quan sát.”
“Còn nữa, tôi cho rằng chúng ta có thể điều tra chung với vụ án Chung Dật San. Căn cứ vào thói quen buộc dây và thói quen lựa chọn địa điểm gây án mà nói thì hung thủ có thể là cùng một người.”
Bàn Tử giơ một túi vật chứng trong tay lên, đi ngược về.
“Hướng 9 giờ cách nơi này 20 mét, tôi phát hiện được chiếc bật lửa và khoá da này, nhưng mà không biết có liên quan gì đến vụ án này hay không.”
Bàn Tử nói xong, đội trưởng Vương mới thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn của bản thân, sau đó gật đầu một cách nặng nề, hy vọng lần này có thêm một chút chứng cứ.
Chu Hải và Bàn Tử nhanh chóng về lại trung tâm.
Vừa mới dừng xe xong, Tiểu Lương thay một bộ đồ màu xanh đậm áo ngắn tay đứng ở trước cửa, khuôn mặt có vẻ u sầu.
Nhìn thấy Chu Hải và Bàn Tử đi tới, cậu ta nhanh chóng tiến lên.
“May quá hai người về rồi, tôi ký nhận thi thể xong thì cha mẹ của Mã Khả Khả tới, nói là không cho giải phẫu thi thể, đang gây gổ ở trong kia kìa! Cảnh sát hình sự sang đây làm thủ tục cũng bị mẹ của Mã Khả Khả cào.”
“Bà ta dám đánh người thi hành công vụ á?”
Bản Tử kinh ngạc trợn tròn đôi mắt ti hí, đẩy tay Chu Hải ra để vọt vào.
Rảo bước vào cửa chính của trung tâm, một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai đang ôm túi thi thể mà gào khóc.
Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng không ngừng vung nắm đấm loạn xạ về phía người cảnh sát hình sự kia.
Lúc này vài người cảnh sát khác nghe tin xông đến đẩy người đàn ông kia ngã xuống đất.
Bàn Tử tức giận khôn cùng: “Sao mấy người lại chống đối người thi hành công vụ? Hai người có biết Mã Khả Khả bị người khác gϊếŧ hại hay không? Đây là vụ án hình sự, không phải thứ mà hai người quyết định được. Giải phẫu là việc tất nhiên, chẳng lẽ hai người không muốn tìm ra hung thủ?”
Mẹ của Mã Khả Khả là Lưu Xuân Hồng vung tay áo.
“Không phải nói đạo lý với tôi, dù sao cũng không được làm gì con gái tôi.”
Chu Hải ngăn Bàn Tử đang muốn xông lên.
“Không cần giải thích, người cản trở chúng ta thi hành công vụ thì cứ việc mang đi. Nếu như ông bà thực sự thương cô Mã thì khi cô bé còn sống phải chăm sóc dạy dỗ đàng hoàng. Dạy dỗ cô bé dụ dỗ thiếu gia nhà giàu, hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Liên hệ thẳng với nơi hai người này công tác, đến đây đón họ!”