Nói Thay Lời Người Chết

Chương 25: Thi thể thiếu nữ không mặt

Tất cả các hoạt động đều tích cực tham gia, hầu như không có bạn cùng lớp nào là không thích cô bé.

Nhưng mà nữ sinh trong lớp lại có hơi đặc biệt đối với cô bé, không chán ghét nhưng tuyệt đối sẽ không thân thiết.

Cho nên chỉ có Mã Khả Khả và cô bé là có quan hệ tốt nhất, Chu Hải buông bút ghi âm xuống.

Hầu như những chuyện này đều không có bất kỳ manh mối nào, cũng không thể điều tra tất cả nữ sinh trong lớp.

Bàn Tử và giáo viên cũng đẩy cửa đi vào, lắc đầu với mấy người.

"Vương Du đến trường sáng hôm qua, chủ nhật bà ngoại của cô bé có tổ chức sinh nhật nên cả nhà đều tổ chức. Giáo viên chủ nhiệm của họ cho biết cha mẹ của Vương Du đã gửi tin nhắn xin nghỉ phép vào sáng thứ Bảy. Xem ra, cả nhà đều là nhân chứng."

Đội trưởng Vương vung tay lên.

"Ừm. Đã xác nhận qua điện thoại, gọi hai người khác vào.”

Mã Khả Khả được đưa đến phòng của Chu Hải và phó đội trưởng Bảo, cô bé này tiến vào không có e lệ và sợ hãi, trực tiếp đi đến vị trí trống đối diện Chu Hải ngồi xuống.

Phó đội trưởng Bảo mở bút ghi âm nói: "Tên?”

“Mã Khả Khả."

"Cháu và Chung Dật San có quan hệ gì?"

"Bạn học."

"Từ 16 giờ chiều đến 21 giờ chiều ngày 22 tháng 6 cháu ở đâu? Có ai chứng minh cho cháu không?”

Mã Khả Khả lập tức mở to mắt, vẻ mặt tức giận nhìn hai người.

"Hỏi như vậy là đang nghi ngờ cháu sao? Ha! Nếu đó là cháu thì cháu có cần phải gặp cậu ấy chiều hôm qua không?”

Phó đội trưởng Bảo trừng mắt, nhíu mày dùng sức gõ bàn.

"Trả lời câu hỏi! Đừng nói những điều vô ích này. Chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết của Chung Dật San cho nên hy vọng cháu có thể phối hợp. Theo giáo viên và học sinh xác nhận, cháu và Chung Dật San là bạn tốt. Cháu không muốn giúp cảnh sát bắt kẻ gϊếŧ người sao?”

Mã Khả Khả nhếch môi một chút, không kiên nhẫn liếc một cái.

"Chiều hôm trước, hơn ba giờ chưa đến bốn giờ cháu đã trở lại trường. Thời gian mà chú nói có lẽ là cháu đã ở ký túc xá rồi vì cháu thấy không thoải mái cho nên không có ăn cơm mà nghỉ ngơi luôn."

"Ai có thể chứng minh?"

Mã Khả Khả lập tức bùng nổ, đứng lên, tay trái đập bàn.

"Cháu và Chung Dật San ở chung một phòng. Bây giờ cậu ấy chết rồi! Cháu phải đi đâu để chứng minh cháu đang ở trong ký túc xá được?”

Chu Hải nhìn chằm chằm vào mắt và bàn tay của Mã Khả Khả, nâng cằm lên.

"Ngồi xuống. Trường học là một khu vực vô cùng dày đặc thiết bị giám sát. Chúng tôi sẽ điều tra không chỉ mỗi việc hỏi cháu mà còn thông qua giám sát để xác minh. Cháu chỉ cần nói rõ là tại sao cháu lại kích động như vậy. Hay là! Tối qua cháu không ở ký túc xá? Hoặc ký túc xá không chỉ có mình cháu?”

Chu Hải không nhanh không chậm, ngược lại cho cô bé cảm giác áp lực cực lớn.

Mã Khả Khã giật mình rồi từ từ ngồi xuống, ánh mắt không ngừng chớp vài cái, hắng giọng.

"Cháu ở ký túc xá thì có gì để nghi ngờ. Kiểm tra giám sát cũng tốt đỡ một phần bắt cháu phải đi tìm một nhân chứng.”

“Cháu là bạn gái của Trương Dương?” Chu Hải không dừng lại hỏi.

"Vâng."

"Cháu có biết Chung Dật San cũng thích Trương Dương không?"

Mã Khả Khả ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hải.

"Chuyện này cũng có liên quan tới vụ án sao?"

"Trả lời câu hỏi!"

"Không biết."

Cảm xúc của Mã KHả Khả có hơi mâu thuẫn.

“Nói một chút về tình huống của cha mẹ cháu đi!”

"Cha cháu tên là Mã Quang Minh, là giám đốc nghiên cứu và phát triển của Dược Phẩm Hoàng Hải. Mẹ cháu tên là Lưu Xuân Hồng, làm việc tại Bộ phận Địa chính của Cục Đất đai.”

Giáo viên phòng giáo dục kia không ngừng nhìn qua, dù sao Mã Khả Khả nói chuyện vô cùng kích động, anh ta thấy hai vị cảnh sát không có làm khó xử nhiều cũng không lên tiếng.

Kết thúc lần tra hỏi này, vừa ra khỏi văn phòng Trương Dương cũng đi ra từ phòng bên cạnh.

Mã Khả Khả bày ra vẻ mặt ủy khuất bĩu môi, đi về phía cậu ta. Hoàn toàn không còn khí phách cả người xông lên như vừa, hai người sóng vai đi về phía phòng học.

Phó đội trưởng Bảo gõ bút ghi âm, nhỏ giọng nói.

"Sếp! Chỗ này có vấn đề, Mã Khả Khả này có điều giấu diếm!"

“Đừng nói chuyện này ở đây. Đi xem giám sát trước đã!”

Nói xong, đội trưởng Vương xoay người cảm ơn cô chủ nhiệm Kim sau đó đi ra, dẫn mọi người ra khỏi tòa nhà giảng dạy rồi đi thẳng đến phòng giám sát.

Phải căn cứ vào ghi âm để đối chiếu thời gian ra vào của mọi người, cơm trưa mỗi người ăn qua loa một bát mì.

Điện thoại di động của Chu Hải rung lên rồi lấy ra xem, là kết quả kiểm tra do chị Tằng gửi tới.

Vết máu trên hung khí, toàn bộ đều là của một mình nạn nhân.

Bọn họ cung cấp hơn ba trăm mẫu đất cát chứa máu cũng đều là của Chung Dật San. Tất cả quần áo, dao, móng tay,... đều không có DNA thứ hai.