Mưa to vỗ vào cửa sổ xe phát ra tiếng ầm ầm, làm cho người nghe phiền chán.
Chu Hải lười biếng nằm bò trên ghế sau, tóc mái trên trái che bớt một phần ba khuôn mặt, vẻ mặt bình tĩnh lại còn mang theo sự lạnh lùng và xa cách.
Hắn đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tất cả cảnh vật đều trở nên mơ hồ dưới màn mưa.
Đèn đường lung linh từ từ trở nên thưa thớt, tốc độ chạy xe cũng khá nhanh.
Hắn thở dài một hơi, bây giờ chắc là đang trên đường cao tốc Tân Hải chạy về phía sân bay, lại phải rời nước đi học một năm rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng có hơi vui vẻ.
Khóe môi nhếch lên, trong lòng cảm thấy hưng phấn khó tả, cuối cùng chỉ có thể trốn khỏi cảnh nghe lải nhải.
“... Chu Hải không cần nghe theo cha con, tập trung hoàn thành khóa học ở đại học Stanford trước. Còn muốn kêu con chuyển ngành đi học y! Có nhầm không vậy, học ngành đó vậy sau này sao có thể tìm vợ được. Ngày nào cũng ở chung với thi thể, suy nghĩ chút thôi cũng cảm thấy ghê tởm, haiz!”
Chu Hải không nói gì mà chỉ hơi nhích về phía bên cái cửa xe, chỉnh tiếng nhạc to hơn rồi tiếp tục nhìn bọt nước trên kính cửa xe.
Tiếng ồn này như bắt đầu gợi lại ký ức của hắn.
Tiếng mẹ không ngừng phàn nàn trong xe, cha vừa lái xe vừa hiền lành an ủi.
“Được rồi được rồi, anh sai rồi, chẳng qua là lời đề nghị mà thôi! Dù sao ở phương diện này nhân tài trong nước khá hiếm…”
Cha còn chưa nói xong, đột nhiên dưới bánh xe trở nên kì lạ rồi lái thẳng về bên phải.
Chu Hải vô thức nắm chặt tay viện trên cửa sổ xe, xe lập tức quay cuồng, tiếng thét chói tai của mẹ, tiếng thắng xe, tiếng thủy tinh vỡ vụn và tiếng va chạm không ngừng vang lên bên tai.
…
Cả người Chu Hải run lên như rơi vào trong một vực sâu.
Đồng thời điện thoại bên người điên cuồng run lên, kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng quanh quẩn nhiều năm.
Hắn thở dài, trong bóng tối cầm điện thoại đưa đến trước mắt phải.
Trên màn hình hiển thị 2 giờ 20 phút sáng ngày 10 tháng 6, bốn chữ "Trung tâm chỉ huy" không ngừng lóe sáng.
Khi bốn chữ kia xuất hiện tất cả sự khó chịu và nhịp tim đập loạn vừa rồi đã lập tức giảm hơn phân nửa, nhanh chóng đưa tay ấn nút nghe.
"A lô?"
"Chu pháp y, xin lỗi muộn như vậy còn làm phiền cậu. Đêm nay Lưu pháp y trong tổ trực ban đã đến hiện trường xảy ra tai nạn xe ở Chu Quan Trấn. Nhưng vừa rồi lại xảy ra thêm một án mạng..."
Chu Hải ngồi dậy mở loa ngoài, vừa mặc quần áo vừa cắt đứt giọng nói của cô gái.
"Nói thẳng là vụ án gì đi?"
"Lầu 6 hoa viên Nhị Kỳ ở thành phố mới, phát hiện một thi thể nam ở trong bồn tắm. Hiện tại không thể xác minh danh tính nên muốn kêu cậu qua xem, mặt khác tôi đã thông báo cho Từ Bưu trong tổ kiểm tra hiện trường."
"Được, tôi tới ngay!"
Chu Hải đã mặc quần áo tử tế, liếc mắt nhìn thuốc an thần trên tủ đầu giường.
Đổ ra hai viên ném vào trong miệng rồi nuốt xuống, cầm điện thoại gọi cho trợ lý Lương Hồng Cương.
"Một thi thể nam trong bồn tắm, tôi gửi địa chỉ cho cậu qua wechat."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh không tỉnh táo lắm.
"Hả? Đại ca, bây giờ là rạng sáng đó!"
Chu Hải hơi nhíu mày, thực tập sinh vừa tới thực tập hai tháng đã nghe nói có án mạng.
Không phải phản ứng bình thường là hưng phấn sao?
"Không đi?"
"Đi chứ đi chứ! Đại ca! Đội trưởng! Không phải! Anh Hải. Đừng làm tôi sợ. Tôi tới ngay, tới ngay, đến ngay bây giờ."
Cúp điện thoại, Chu Hải lái xe tới hoa viên Nhị Kỳ ở thành phố mới.
Vừa lái đến dưới lầu số 6 đã thấy đèn báo hiệu lập lòe, Chu Hải cầm theo hòm khám nghiệm xuống xe.
Một cảnh sát nhìn thấy hòm khám nghiệm trong tay Chu Hải thì đã đoán được thân phận của hắn, cúi chào Chu Hải.
"Xin chào, hiện trường vụ án ở phòng số 3 tầng 22."
Chu Hải nói "cảm ơn" rồi đi lên lầu.
Từ khi làm pháp y, Chu Hải rất ít khi bắt tay với người khác.
Dần dần cũng trở thành thói quen, dù sao tất cả mọi người đều là cảnh sát cùng nhau đồng hành nên cũng rất kiêng kị đôi tay đã chạm vào thi thể này của hắn.
Có lẽ do tác dụng của thuốc an thần nên thần kinh hắn có hơi quá phấn khích, dần dần tỉnh táo lại.
Mắt trái không ngừng giật, cảm giác đau đớn từ từ giảm bớt, hắn hơi thở phào nhẹ nhõm.
Mắt trái nhìn không thấy không đáng sợ nhưng vết thương ngoài đã dẫn đến trầm cảm khiến Chu Hải rất phiền não.
Chu Hải muốn duy trì dáng vẻ bình tĩnh của mình, giữa trung tâm có một đám người chờ xem náo nhiệt cho nên hắn không thể có một chút khuyết điểm nào.
Thang máy “ting” một tiếng rồi dừng ở tầng 22, Chu Hải cầm hòm khám nghiệm bước ra.
Tuy vị trí của tiểu khu này rất tốt nhưng đã xây được mười năm nên thang máy cũng không phải là hàng nhập khẩu.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy cảnh sát phụ trách cảnh giới kéo dây cảnh giới màu vàng.