Cô ta nói cười nhẹ nhàng: “Ông nội, ông đi đường cực khổ rồi, tàu xe vất vả, ông có khát không?”
Cô ta ân cần đi rót thêm nước cho ông ấy.
Đám người Giang Cảnh Du không chen vào được bên cạnh Giang Nguyên Đồng, đều bị cả nhà họ chiếm chỗ.
Mặc dù Giang Cảnh Tường còn nhỏ tuổi, nhưng cậu nhóc đã thấy không ít cảnh tượng như vậy. Mặc dù cậu nhóc cũng rất muốn biết tình hình cụ thể của ông nội và anh trai, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ ở góc xó xỉnh.
Mấy người bác gái cả còn chưa tới.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
“Cha.”
“Mở cửa.”
Là tiếng của bác gái cả.
Giang Cảnh Tường đi mở cửa, nhìn nhà bác cả tiến vào, thấy quanh sân có không ít người, có người còn cầm chén đũa, đây là tới xem trò vui của nhà họ? Giang Cảnh Tường lại đóng cửa.
Giang Cảnh Du nhìn một nhà ba người bác cả, im lặng, đây thật ra là đại hội nhận người thân?
Bác cả Giang Minh Tông, bác gái cả Lưu Tuệ Chi, còn có anh họ Giang Nhược Thư.
Lưu Tuệ Chi đẩy Giang Nhược Thư, bảo anh ta nhiệt tình lên: “Cha à, cha đi lâu như vậy, Nhược Thư nhớ cha lắm. Cháu trai lớn lo lắng cha đi đường khổ cực, buồn đến mức mất ăn mất ngủ, cũng gầy đi nhiều rời.”
Giang Nhược Thư nghe mẹ nói, gương mặt trắng nõn đỏ lên, cúi thấp đầu, không nói tiếng nào.
Giang Cảnh Du đồng tình nhìn anh ta, lời nói này hơi buồn nôn, người trẻ da mặt mỏng mà.
Giang Nguyên Đồng không dính đòn, vung tay tỏ ý không cần nói thêm nữa, bảo họ ngồi xuống.
Ghế trong phòng không đủ, con cháu đều đứng lên.
Nhét chật ních phòng.
Diệp Hồng Tú đang pha trà, Giang Nguyên Đồng: “Cha đi rửa mặt trước đã.”
Trương Lưu Vân cũng cầm đồ ăn mà Lưu Tuệ Chi và Chu Đông Mai mang tới đến phòng bếp, Chu Đông Mai nháy mắt cho Giang Kiều, cô ta đứng lên đi theo vào phòng bếp: “Để cháu giúp bà nội.”
Trương Lưu Vân: “Cháu rửa sạch khoai lang rồi cắt đi.”
Giang Kiều nhìn một đống khoai lang: “...Được.”
Sai cô ta làm việc cũng không hề khách sáo! Cháu gái ruột của bà ấy thì ngồi ở phòng khách không cần làm việc?