Tôi Xuyên Đến Năm 60 Làm Giàu

Chương 42

Vừa mới vào sân, Giang Nguyên Đồng cản ngay tại cửa, không cho người khác đi vào, Giang Cảnh Đằng nhanh chóng cầm đồ trên người ông nội đi, đặt vào phòng ông nội, sau đó đóng cửa khóa lại hết sức nhanh chóng, làm liền một mạch.

Giang Cảnh Du nhìn thấy, nghi ngờ chợt lóe lên: Đây là đề phòng cướp?

Giang Cảnh Tường ở bên cạnh vạch chân chân tướng: “Mấy người bác gái hai đến sao?”

Bác gái hai? Đó không phải mẹ của Giang Kiều à?



Giang Cảnh Du lật lại ký ức của nguyên chủ, dù sao ký ức cũng không phải của mình, một vài chuyện không phải rất quan trọng mới có thể nhớ lại.

Giang Nguyên Đồng không thích đứa con dâu thứ hai, nhưng lúc đầu con trai thứ hai kiên quyết muốn cưới nên ông ấy không để ý nữa, nhưng ông ấy không thích vẫn là không thích, tách ra rồi thì nhắm mắt làm ngơ.

Đứa con dâu hai này cũng biết mình không được cha chồng thích, bình thường cũng không tới nhìn sắc mặt của cha chồng, nhưng nếu là có chỗ tốt có thể chiếm, mỗi lần bà ta cũng sẽ tới đầu tiên,.

Mọi người bị Giang Nguyên Đồng chặn ở cửa vẫn đang xem náo nhiệt: “Ông Giang, con gái ông cho ông mang gì về mà nhiều thế?”

“Ông Giang, ông thật có phúc.”

“Có con gái có tiền đồ, sao ông không ở thêm mấy ngày nữa?”

“Thành phố lớn trông thế nào, người ở đó thế nào?”

Mọi người vây xem có ai không phải vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị?

Giang Nguyên Đồng thật sự tốt số, ngậm thìa vàng lớn lên, trung niên mất gia sản, nhà tổ tiên bị bán sạch. Ông ấy nhất thời chán nản, rất nhanh đã trong cái rủi có cái may, có được xuất thân bần nông, còn có con gái có tiền đồ.Mặc dù lấy chồng xa, nhưng cách mỗi khoảng thời gian đều sẽ gửi đồ tới, bây giờ lại qua đó ở ít ngày, bao lớn bao nhỏ, không biết lấy được bao nhiêu thứ tốt.

Giang Nguyên Đồng vui vẻ: “Mang theo ít quần áo cũ cho đứa bé, quần áo mùa đông trông hơi nặng.”

“Đâu có thể ở tiếp được, trong nhà còn nhiều chuyện.”

“Mọi người còn chưa ăn cơm nhỉ, không đói bụng à?”

Giang Nguyên Đồng bắt đầu đuổi người: “Mọi người không đói thì tôi cũng mệt rồi, hôm khác tôi lại trò chuyện với mọi người việc thành phố trông thế nào.”