Tôi Xuyên Đến Năm 60 Làm Giàu

Chương 29

Bất chấp mùi vị đáng ghét trong miệng, gã trực tiếp khóc lóc chảy nước mắt nước mũi xin tha: “Anh trai tha cho, tôi biết lỗi rồi!”

“Đừng đánh! Oa...”

“Đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó, anh đây rộng lượng, sau này chắc chắn tôi sẽ hoàn toàn hối cải!”

Gã không hề xoắn xuýt, há mồm đã xin tha.

Nếu nói mấy câu hay ho có thể tránh một trận đau đớn da thịt, gã có thể nói nhiều hơn.

Nhưng người đánh không dính, động tác ra tay không hề thấy ngừng nghỉ.

Lưu Toàn cảm thấy mình chính là cá nằm trên thớt, dao phay ở đỉnh đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, tiếp tục đánh, gã thật sự sẽ trở thành một con cá chết.

Lưu Toàn thở hổn hển, điên cuồng suy nghĩ nên nói thế nào mới có thể khiến đối phương dừng tay, gần đây gã còn đắc tội ai sao?

Giang Cảnh Du nhà họ Giang?

Không phải đàn ông nhà họ Giang chưa về sao?

Có thể thần không biết quỷ không hay đưa gã tới nơi hoang vu này, không thể nào là mấy người phụ nữ nhà họ Giang chứ ? Gã loại bỏ Giang Cảnh Du đầu tiên, cũng không phải gã chưa từng bị cô đánh, sức lực hoàn toàn không ở trình độ này.

Vậy là ai?

Là nhà họ Chu bị gã trộm mất con gà vào nửa tháng trước?

Hay là anh em nhà chồng trước của quả phụ Tống ?

Hay là anh em Vương Đại Hữu bị gã lừa một vố?

Gã xin tha, cho đến khi bị đánh đến mức nói gì cũng không nói được, chỉ có nằm trên đất rêи ɾỉ mới ngừng lại.

Gã không biết mình ngất đi lúc nào, lúc tỉnh lại thì trời đã hơi sáng, trên người không còn dây leo, cả người đều đau, trên đầu vẫn đội một món đồ nên không thấy gì cả.

Lưu Toàn cảm nhận cơn đau trên người, mừng đến chảy nước mắt, gã còn sống!

Gã đã đắc tội kẻ ác ở con đường nào.

Gã suýt bị đánh chết rồi! Gã phải đi chữa bệnh, muốn đi về nhưng không thể động đậy. Lưu Toàn lại khóc, gã sẽ không bị đánh cho tàn phế rồi chứ?!

Cho đến khi có người đi ngang qua nơi này ra đồng làm việc, thấy bụi cỏ động đậy, còn tưởng nơi này có thỏ rừng hay gà rừng, kết quả tới nhìn đã bị sợ hết hồn.