Giang Cảnh Tường cướp lời đáp: “Bác sĩ Trần nói vẫn không thể làm việc nặng, tạm thời không thể ra đồng kiếm công điểm, để mấy ngày nữa, đầu chị ấy bị thương mà.”
Giang Kiều cười: “Phải, vậy chứng minh cũng không có vấn đề lớn lao gì, vô cùng tốt, lần tới chị phải cẩn thận, chắc không có lần tới rồi, đúng không?”
Nói xong lời cuối cùng, cô ta nhìn chằm chằm gương mặt của Giang Cảnh Du, hy vọng có thể nhìn ra điều gì từ gương mặt của cô.
Giang Cảnh Du mỉm cười: “Đúng vậy, không có lần sau nữa.” Cô nói một lời hai nghĩa.
Nếu là vẫn có thể bị mưu hại làm bị thương, cô luyện võ nhiều năm không phải vô ích rồi?
Cho dù là Lưu Toàn hay nữ chính Giang Kiều, cô cũng sẽ đánh trả.
Không biết tại sao, lúc này Giang Kiều cảm thấy trên lưng hơi ớn lạnh, cô ta chà xát cánh tay: “Bác sĩ Trần có nói lúc nào có thể hoàn toàn khỏi không?”
Giang Cảnh Du nghi ngờ: “Cô rất quan tâm tôi?”
Giang Kiều giật khóe miệng: “... Đương nhiên, tất nhiên làm em quan tâm chị.”
Đối với lần này, Giang Cảnh Du: “Ha ha.”
Trong ký ức của nguyên chủ, tình cảm của hai chị em họ cũng không tốt, lui tới cũng không nhiều, đột nhiên quan tâm như vậy, không kỳ quái mới lạ.
Giang Kiều nghe thấy tiếng cười này thì im miệng, nghiêng đầu, chuyên tâm đào rau dại. Không biết tại sao, luôn cảm thấy chị gái này nói chuyện hơi móc họng người khác, trước đây cô nói chuyện như vậy sao?
Tiếp theo chính là thời gian yên tĩnh khiến Giang Cảnh Du hài lòng, sau khi cô đào sạch rau dại đã đi dạo ở gần đấy, so sánh cảnh tượng trong trí nhớ.
Cô luôn nhìn phương hướng của núi lớn, Giang Cảnh Tường giơ ra đa: “Chị cứ nhìn vào núi làm gì? Phát hiện cái gì sao?”
Cậu nhóc nhìn xung quanh, hy vọng có một con gà rừng hoặc thỏ rừng nhảy ra từ bụi cỏ, như vậy cậu nhóc có thể ăn thịt, thịt đó, một năm mới ăn được ăn mấy lần, Giang Cảnh Tường nghĩ thôi đã nuốt ngụm nước miếng.
Giang Cảnh Du: “Không.”
Giang Kiều đảo tròng mắt: “Hôm trước thím Vương mang về một con gà rừng từ trong núi, hầm một nồi cháo gà thơm phức ở nhà, hai người biết chuyện này không?”